Người Dấu Yêu Ơi

Chương 587



Ở TRONG MẮT BÀ TẦN, ANH NHỎ MỌN NHƯ VẬY SAO?
Tay Nghiên Thời Thất vẫn còn làm loạn trong lòng bàn tay anh. Bỗng nhiên nghe anh trêu chọc, cô ngây ra trong chớp mắt, bị phát hiện rồi sao?

Cô run run mi mắt, liếc sang anh, “Vậy anh có tức giận không?” Cô đúng là lo lắng tình cảnh hôm nay sẽ làm anh không vui.

Nói sao cũng là cô gây ra thị phi. Dù là nguyên nhân gì đi nữa, thì trong lòng cô cũng cảm thấy khó chịu.

Tần Bách Duật cười khẽ, thân mật nắm tay cô đặt lên môi rồi in xuống một nụ hôn, “Trong mắt bà Tần, anh nhỏ mọn như vậy sao?”

Nghiên Thời Thất cứ yên lặng nhìn động tác của anh. Trong đôi mắt trong veo như nước, khắc sâu khuôn mặt của anh.

Cô cảm thấy rất thần kì, rõ ràng là quen biết nhau lâu rồi, rõ ràng là đã làm hết chuyện của người yêu nhau rồi, vậy mà mỗi một giây một phút ở bên anh, cô đều không kìm nổi sự rung động trong lòng giống như thuở ban đầu.

Ánh mắt Nghiên Thời Thất càng thêm dịu dàng. Cô tựa lên vai anh, học theo động tác của anh mà phả hơi vào gò má anh, nheo mắt lại, giọng điệu rất dè dặt: “Anh không nhỏ mọn, nhưng em không muốn để cho người không liên quan vì em mà khiêu khích anh.”

Dưới cái nhìn của cô, mấy lời nói kia của Tống Kỳ Ngự chính là một sự khiêu khích ngầm.

Thật ra, từ trong bữa tiệc tối ở nhà họ Tống lần trước, cô ít nhiều gì cũng cảm nhận được Tống Kỳ Ngự có ý với cô.

Nhưng mà anh ta khắc chế rất tốt, tất cả cảm xúc đều được kiểm soát đắn đo trong một phạm vi hợp lí.

Cho nên, cô lựa chọn im lặng làm lơ, chỉ vì sự chăm sóc của Tống Kỳ Ngự sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào trong lòng cô.

… Không suy nghĩ nhiều thì sẽ không có gì khác nhau.

Đây là câu trả lời mà trước đây cô đã nói với Lăng Tử Hoan.

Nhưng hôm nay, thái độ của Tống Kỳ Ngự đã hoàn toàn phá vỡ sự cân bằng giữa bọn họ.

Mặc kệ anh ta có ý đồ riêng hay là cố tình làm, nhân lúc vẫn còn sớm, Nghiên Thời Thất đều định đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này.

Cô là một người có lí trí. Đối với cô mà nói, loại cảm giác hư vinh bị thích bị chú ý không phải là dệt hoa trên gấm, mà ngược lại là… vẽ rắn thêm chân.

Cô đã có anh Tư, hết thảy đều đủ rồi.

Lúc này, Tần Bách Duật nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đầy mơ màng của cô, thở dài gõ một cái lên trán cô, gọi suy nghĩ của cô quay lại, “Khiêu khích của anh ta không chút đáng kể, nói đến cùng vẫn phải trách bà Tần quá xuất sắc.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nghiên Thời Thất có chút kiêu ngạo mà gãi lòng bàn tay anh, “Vậy anh Tư phải đối xử thật tốt với em mới được. Dù sao… người xuất sắc không phải dễ tìm.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngăn nổi khóe miệng đang cong lên, ngay cả vành tai cũng nổi lên sắc đỏ.

Anh vui vẻ mỉm cười, nhéo nhéo vành tai cô, “Vậy tối nay bà Tần xuất sắc muốn ăn món gì?”

Nghiên Thời Thất vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc ngại ngùng, chưa kịp hoàn hồn, nghe anh hỏi vậy liền vô thức thốt lên: “Anh nấu món gì em cũng thích ăn.”

Một tràng cười thuần túy dễ nghe vang lên bên tai. Anh nhìn dáng vẻ quay đầu ngơ ngác mờ mịt của cô, động lòng hôn lên môi cô.

Mà Trác Hàn ngồi trước lái xe bị ngược tái cả mặt luôn rồi.

Anh ta tự hỏi có nên nhảy xuống bộ phận Marketing của Tần thị để đi làm hay không, như thế cũng dễ mà sớm bắt được vị giám đốc kia.

Bằng không… mẹ nó chứ anh ta đi theo Tổng Giám đốc suốt ngày, không phải ăn thức ăn cho chó, thì chính là đang lần mò tới ăn thức ăn cho chó.

Có thể làm được không đây?

Bài “Tình ca độc thân” hát không sai mà.

Có nhiều người cô đơn như vậy, lại không có mấy người vui vẻ.

Chỉ với tiết tấu ngày ngày bị nhét ăn thức ăn cho chó thôi, mà anh ta đã sắp tắc nghẽn cơ tim rồi, ở đó mà vui vẻ cọng lông gì chứ!