Người Dấu Yêu Ơi

Chương 592



NẾU NHƯ CHÚNG TA TAN CỬA NÁT NHÀ, CHÍNH LÀ DO CON GÁI GÂY RA!
Cả người Nghiên Quân xụi lơ, mồ hôi hột thật to chảy theo trán xuống dưới.

Bà Liên cũng nghe thấy lời ông ta nói, vô cùng khó hiểu nhìn ông ta, “Có chuyện gì vậy?”

Nghiên Quân không lên tiếng, nhưng lại im lặng đứng dậy, đi tới phòng để hành lí, bắt đầu sửa sang lại va li.

“Ông làm gì vậy?” Bà Liên bước thật nhanh tới bên người Nghiên Quân, rồi vỗ lên lưng ông ta, “Chúng ta còn chưa tìm được con gái mà ông dọn Đồ làm gì?”

Con gái...

Hai chữ này tựa như một đốm lửa, chỉ trong nháy mắt đã gợi lên cơn giận đang cháy hừng hực trong người Nghiên Quân.

Ông ta hung hăng ném quần áo trong tay xuống đất, tóm chặt lấy cổ tay bà Liên, trong mắt lộ ra sự giận dữ không thể kiềm chế được, “Bà còn dám nhắc tới nó? Liên Bích Tú, tôi nói cho bà biết, nếu như chúng ta tan cửa nát nhà thì chính là do con gái ngoan ngoãn của bà gây ra đó.”

Ông ta nói xong lập tức đẩy bà Liên đã vô cùng khiếp sợ ra, khom người thu xếp chút quần áo vào trong va li. Lúc đi ngang qua bà Liên, ông ta còn ngoái đầu lại nói một câu, “Bà ở lại đây mà tìm nó đi. Phía nhà đầu tư đã rút vốn, biết đâu lúc bà đưa nó về Lệ Thành thì chúng ta cũng phá sản luôn rồi, hừ!”

Nghiên Quân không chần chờ thêm nữa kéo cửa ra, xách va li rời khỏi khách sạn.

Bà Liên bị bỏ lại trong phòng đã thừ người ra, qua một lúc lâu sau mới lấy lại phản ứng, lảo đảo đuổi ra hành lang nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Nghiên Quân nữa rồi.

Đầu tư đều có hợp đồng thì làm sao phía đầu tư có thể rút vốn được chứ!

Bà ta đứng tại chỗ, để mặc cho hơi lạnh trong hành lang xâm nhập vào lí trí.

Tập đoàn Tần thị là phía đầu tư của nhà họ Nghiên.

Nghiên Thời Thất!

Nhất định là cô ta, bởi vì nhà họ Nghiên không cần cô ta nữa cho nên bây giờ cô ta mới muốn đuổi cùng giết tận bọn họ!

Bà Liên nổi giận đùng đùng đi trở về phòng nhưng lại lúng túng phát hiện... Cả ngày hôm nay bà ta vẫn luôn đi tìm con gái cho nên chưa dành được thời gian đi mua một chiếc điện thoại mới.
WebTru yenOn linez . com
Mà vừa nhấc điện thoại trong phòng khách sạn lên thì động tác của bà ta lại khựng lại, bởi vì bà ta cũng không nhớ số điện thoại của Nghiên Thời Thất!

***

Ngày hôm sau, tại bệnh viện Lệ Thành.

Mười giờ sáng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đi tới phòng hồ sơ ở tầng một dưới đất của bệnh viện.

Hành lang dài vắng vẻ đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ.

Bước qua hai tấm cửa sắc của phòng hồ sơ, kệ xếp thành hàng đập vào mắt bọn họ. Bên trên đều là hồ sơ ghi chép và tài liệu liên quan.

Có lẽ là nghe thấy tiếng động cho nên nhân viên quản lý hồ sơ - ông Lưu đã hơn năm tuổi mới đi từ phía sau một kệ hồ sơ ra. Ông ta vừa nhìn thấy Tần Bách Duật thì lập tức nhiệt tình tiến lên chào hỏi: “Ông Tần, ngài đã tới rồi, mời vào!”

Tần Bách Duật khẽ vuốt cằm, dẫn Nghiên Thời Thất đi vào rồi mới lạnh nhạt nhìn xung quanh một vòng, “Làm phiền ông rồi.”

Quản lý Lưu cười xua tay, dẫn hai người đi vào bên trong phòng. Gương mặt phủ đầy nếp nhăn tràn ngập ý cười, “Không phiền, không phiền, chỉ là chút chuyện nhỏ ấy mà, ngài đừng khách sáo.”

Vị này chính là khách quý mà Thị trưởng Tôn đã tự mình yêu cầu bệnh viện chiêu đãi cho thật tốt. Hơn nữa, việc này rất đơn giản, quá lắm chỉ là hơi mất thời gian tìm kiếm lịch sử nhập viện năm đó mà thôi.

Nghiên Thời Thất được quản lý Lưu dẫn đi vào sâu hơn mới phát hiện phòng hồ sơ này rất rộng. Phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy vô số kệ hồ sơ.

“Ông Chương giám định chữ viết đã đến rồi, đang ở ngay phía trước.”

Quản lý Lưu chỉ tới vị trí chính giữa phòng hồ sơ, nơi đó có bày một cái bàn dài nằm ngang giữa các giá kệ.

Lúc này trước bàn có một người đang ngồi. Ông ta đeo găng tay trắng cầm kính lúp quan sát chữ viết trên tài liệu ghi chép. Mà bên cạnh tay ông ta còn bày mấy món công cụ giám định nữa.