Chương 597CÔ LÀ BẠN THÂN CỦA NGHIÊN THỜI THẤT! Tâm trạng vốn đang cuộn trào của Doãn An Táp lập tức bị giội một chậu nước lạnh vì lời nói của Kiều Kình.
Cô hoảng hốt chớp mắt, nhanh chóng đi sang bên cạnh nhường đường, cúi đầu nhìn thấy vết bẩn trên mu giày của anh ta, “Xin lỗi, Tổng Giám đốc Kiều, ban nãy tôi đang mải nghĩ, không chú ý tới anh.”
Anh ta bị mắc chứng thích sạch sẽ nhẹ, trên mu bàn chân hiện lên dấu chân, chỉ nhìn thôi cũng khiến anh ta khó chịu.
Doãn An Táp liếc trộm anh ta, cắn khóe môi, siết chặt bàn tay, gom hết can đảm, nói: “Tổng Giám đốc Kiều, hay là... đến văn phòng, tôi lau cho anh nhé?”
Đột nhiên cô thấy hơi lo lắng, nhưng không kìm được mà liếc mắt nhìn anh ta, sợ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào của anh ta.
Phụ nữ, lúc đối mặt với người đàn ông mình tương tư thường sẽ nói những lời thiếu suy nghĩ, hành động vụng về.
Giống như Doãn An Táp lúc này đây. Rõ ràng cô nên thản nhiên kiêu hãnh đối mặt, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà cô tự đặt bản thân ở một vị thế rất thấp, gần như là tự ti.
Có lẽ, tình cảm chính là như vậy!
Càng thích thì càng tự ti, càng tự ti thì càng hoảng loạn, hoang mang.
Lúc bấy giờ, gương mặt Kiều Mục khó hiểu nhìn Doãn An Táp. Trong mắt anh ta, người phụ nữ trước mặt có ý đồ không trong sáng.
Đối với đàn ông mà nói, dù có ngạo mạn và lạnh lùng đến đâu nữa thì cũng không thể không nhìn ra tâm tư phái nữ.
Nếu anh ta nói không nhận ra, vậy thì phần lớn là giả vờ.
Ánh mắt khi thích một người chính là cửa sổ rộng mở bán đứng tâm trạng người ta.
Cô và Nghiên Thời Thất là bạn thân phải không?!
Nhớ đến chuyện này khiến ánh mắt của Kiều Kình lập tức thay đổi, anh ta nheo mắt, nhìn giày của mình, “Không cần lau, lần sau cẩn thận một chút.”
Doãn An Táp không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của Kiều Kình, hoặc cô đã chú ý nhưng lại cố tình lờ đi. Tuy cô không rõ thái độ bất ngờ chuyển biến của anh ta đến từ đâu, nhưng câu trả lời của anh ta đã đủ để trái tim cô rộn ràng.
Doãn An Táp cúi đầu xuống, không dằn nổi khóe môi đang cong lên. Trong thang máy, tiếng tim đập thình thịch nơi lồng ngực dường như vang lên rất rõ ràng.
Cô lo Kiều Mục sẽ nhận ra, gật đầu đáp một tiếng, không kìm được mà liếc anh ta, tiếp tục thăm dò, “Tổng Giám đốc Kiều phải ra ngoài à?”
Kiều Mục liếc cô, đáy mắt lướt qua vẻ kì lạ, khẽ nhếch môi đáp, “Ừ, có tài liệu quảng cáo cần sửa đổi. Tôi nhớ lần trước cô cũng tham gia chuẩn bị phải không?”
Sắc mặt Doãn An Táp hơi giật mình, cố nhớ lại, một lúc lâu sau mới dè dặt đáp: “Có phải là kế hoạch quảng cáo cho app ứng dụng giáo dục không?”
“Đúng rồi, nếu cô còn nhớ thì lên trên lấy tài liệu, đến công ty đối tác với tôi!”
“Hả?” Doãn An Táp được để ý mà thấy lo sợ.
Cô chỉ là trợ lý bộ phận, dù có tham gia vào kế hoạch quảng cáo thì cũng chỉ làm công tác chuẩn bị tư liệu giai đoạn đầu. Cô làm sao có năng lực cùng Tổng Giám đốc Kiều đi thương lượng?
Nói rồi anh ta liền bấm khóa cửa thang máy. Trước khi bước ra, anh còn khẽ xoay người, nhìn Doãn An Táp đang âm thầm cười trộm, hỏi: “Cô biết biển số xe của tôi mà phải không?”
Là một câu hỏi, nhưng rõ ràng là câu khẳng định.
Doãn An Táp không nghĩ nhiều, thu lại ý cười, không ngừng gật đầu, “Biết ạ, thưa Tổng Giám đốc Kiều.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com Ánh mắt của Kiều Mục dần dần sâu thẳm, anh ta liếc gương mặt đang sáng lên của Doãn An Táp, mỉm cười, rồi đi đến bãi đỗ xe P2.