Anh ta cầm di động và chìa khóa xe trên cùng một tay, lúc chậm rãi đi ra còn mở miệng trêu đùa, “Chẳng lẽ tôi là người cuối cùng biết hai người đó đính hôn?”
Nghiên Thời Thất cười trừ với Hàn Vân Đình, không lên tiếng.
Tần Bách Duật bên cạnh chỉnh lại tay áo, liếc anh một cái, “Không phải, ít nhất anh Cả còn chưa biết.”
Nếu thật lòng thật dạ muốn nên duyên vợ chồng, sao có thể không nói cho người đứng đầu nhà họ Lăng biết?
Dù cô không hiểu rõ Lăng Vạn Hình, nhưng qua lần trước tiếp xúc, anh ta không phải người cho phép thành viên trong gia tộc tùy tiện làm bừa.
Ba người cùng bước trên con đường vào câu lạc bộ. Nghiên Thời Thất kéo góc áo của anh, “Ông chủ nhà họ Lăng thật sự không biết sao? Lăng Mật không định nói cho anh ấy à?”
Nghiên Thời Thất “ồ” lên một tiếng, trong lòng vẫn thấy kì lạ.
Rốt cuộc Lăng Mật đang âm mưu điều gì?
Đến bây giờ vẫn giấu nhà họ Lăng về chuyện sắp đính hôn, nói thế nào cũng thấy không hợp lí. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Có lẽ quá tò mò, mãi đến lúc Nghiên Thời Thất bước vào phòng riêng trên tầng cao nhất ở câu lạc bộ, mà ánh mắt vẫn hiện lên vài phần suy tư nặng nề.
Phòng riêng ở tầng cao nhất được trang trí vô cùng sặc sỡ. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bức tường dán đầy ảnh chụp, từ xa nhìn lại giống như bức tường ảnh hình trái tim cô làm cho anh Tư ở Vịnh Lâm Hồ.
Hả…
Sau khi ngồi vào ghế, cô gác lại dòng suy nghĩ. Lúc quan sát bức tường ảnh, cô hơi hoảng hốt, chậm rãi di chuyển tầm mắt nhìn những nơi khác. Không thể không nói, Mặc Lương Vũ đã tốn rất nhiều tâm tư vì bữa tiệc này.
Phòng riêng rất lớn, có thể chưa đến bốn, năm mươi người. Ba hàng ghế xô pha bao quanh ba cạnh bức tường, chính giữa còn đặt một bàn uống nước lớn, có một chiếc bánh ga-tô hình trái tim, ở trên in ảnh Lăng Mật.
TV treo tường đối diện xô pha đang phát bài nhạc “Cuối cùng cũng đợi được em”.
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh Tần Bách Duật vươn tay cọ má, quay người ghé vào bên tai anh mà cười, nói: “Nếu không phải anh nói cho em ngày mai mới là tiệc đính hôn của họ, e rằng em còn tưởng đêm nay họ đính hôn nữa kìa.”
Tần Bách Duật bắt tréo chân ngồi vững bên cạnh, nghe thấy lời Nghiên Thời Thất thì đưa ly nước chanh trên bàn cho cô, nét mặt lạnh lùng nhìn xung quanh, “Phù phiếm.”
Nghiên Thời Thất liếc anh một cái, không lên tiếng, lại không kìm được mà gật đầu phụ họa.