Chương 604MẶC LƯƠNG VŨ BỊ MÙ MỚI COI CÔ TA LÀ ÁNH TRĂNG! Ưng Phi Phi nói chuyện không coi ai ra gì làm mọi người cùng lúc dồn mắt vào bức tường ảnh chụp.
Lăng Mật xụ mặt ngay lập tức, liếc Ưng Phi Phi, mỉm cười hỏi, “Cô nói vậy là có ý gì?”
Ngay giây trước cô ta còn thấy cảm động vì bức tường ảnh chụp, tự nhiên người bạn này của Nghiên Thời Thất lại nói như vậy, nghe thế nào cũng như đang chế nhạo mình.
Ước ao? Hay là đố kị?
Lại nói, bức tường ảnh chụp Tiểu Vũ chuẩn bị cho cô ta sao có thể giống nhà Nghiên Thời Thất được!
Lúc này, Ưng Phi Phi nhét một miếng dưa Ha-mi vào, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói, “Không có ý gì hết! Bức tường ảnh chụp này rõ ràng phục chế kiệt tác của Thập Thất mà, không cho người ta nói ra à!”
Tim Lăng Mật rung lên, chợt nhìn Mặt Lương Vũ với ánh mắt khó mà tin nổi.
Mặc Lương Vũ hoàn toàn không ngờ Ưng Phi Phi biết rõ vụ này, hậm hực lườm cô nàng.
Sau đó, cậu ta giả vờ bình tĩnh ôm lấy Lăng Mật, lúc nhìn tới Nghiên Thời Thất, cười ngượng nghịu nói, “Chị dâu, tôi thật không nghĩ ra cách nào hay ho mới mượn ý tưởng bức tường ảnh chụp mà chị chuẩn bị cho anh Tư, chị không để ý đâu phải không?”
Nghiên Thời Thất nhìn thoáng qua Lăng Mật, mỉm cười nói: “Không sao cả.”
Chỉ một bức tường ảnh chụp mà thôi, cô không đến mức phải so đo tính toán như vậy.
Nhưng tâm huyết này của Mặc Lương Vũ, bị Ưng Phi Phi phanh phui ra như vậy chắc sẽ rất khó làm cho Lăng Mật động lòng được nữa rồi.
Cô ta cứ nín thinh mãi không nói lời nào, bị Mặc Lương Vũ kéo vào bàn xong thì nâng ly rượu vang lên uống ực một ngụm, đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập vẻ tức giận.
Mặc dù Mặc Lương Vũ cũng có thấy vẻ buồn bực thoáng qua gương mặt của cô ta, nhưng vì ngại có nhiều người nên cậu ta chỉ đành mời rượu từng người, cứ như “gái ngành” kính rượu cả bữa tiệc.
Cuối cùng, cậu ta đi đến trước mặt Nghiên Thời Thất, nâng ly rượu và cười, “Chị dâu à, tôi nên mời chị một ly. Nếu không nhờ bức tường ảnh chụp của chị cho tôi cảm hứng, tôi cũng không làm được bữa tiệc long trọng như hôm nay.”
Nghiên Thời Thất lấy một ly Champagne trên bàn cụng ly với Mặc Lương Vũ, “Không cần khách sáo với tôi, nhưng vẫn phải chúc trước một câu đính hôn vui vẻ.”
Cô thấy được niềm hạnh phúc và phấn khích không cách nào che giấu trong mắt Mặc Lương Vũ.
Với Lăng Mật, cậu ta chắc hẳn yêu rất sâu đậm!
Tất cả mọi người đều thấy được tình cảm của Lăng Mật dành cho anh Tư, không lý nào Mặc Lương Vũ lại không biết. w●ebtruy●enonlin●e●com
Nhưng cậu ta vẫn cứ chọn lựa đính hôn với cô ta, đại khái là tình nguyện bị thương cũng muốn dũng cảm thử một lần.
Nghiên Thời Thất khẽ nhấp một ngụm Champagne, vừa ngước mắt nhìn lên đã thấy Mặc Lương Vũ nốc cạn ly rượu trong tay.
Cậu ta đổi một ly rượu trên bàn, xoay mũi chân qua thì chạm mặt Ưng Phi Phi. Ánh mắt cậu ta đầy hằn học, giọng nói cũng không mấy thân thiện, “Nếu tôi biết cô không giữ mồm giữ miệng như vậy thì kiểu gì tôi cũng không mời cô tới đây.”
Lời nói này lại một lần nữa làm cậu ta mất đi khí khái đàn ông. Dường như mỗi lần gặp phải Ưng Phi Phi, cậu ta luôn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Ưng Phi Phi đang muốn nâng ly thì phải khựng lại. Bị Mặc Lương Vũ chế nhạo, cô bèn bắt tréo chân, tựa người vào ghế xô pha, hất cằm, chế giễu ngược lại cậu ta, “Nếu chính anh có thể tự mình dụng tâm tìm ra sáng kiến thì còn cần trách tôi không giữ miệng không?”
Cô không ưa cái thái độ tôi lúc nào cũng đúng của Mặc Lương Vũ.
Bức tường ảnh chụp đúng thật không phải chuyện gì to tát, nhưng cậu ta dùng tâm ý của Thập Thất đi tặng bất ngờ cho Lăng Mật, kiểu gì cũng thấy kì cục quá.
Còn con nhỏ Lăng Mật kia, mặt thì mưu mô mà cứ thích làm bộ làm tịch. Cũng chỉ có Mặc Lương Vũ mắt mù mới coi cô ta là ánh trăng!
Cô còn chưa quên lần đầu tiên gặp gặp ở quán lẩu, dáng vẻ hau háu sáp vào cậu Tư của cô ta buồn nôn đến cỡ nào!