Người Dấu Yêu Ơi

Chương 610



Chương 610CÓ THỂ KHAY ĐỔI CÁCH XƯNG HÔ VỚI CHỒNG TÔI ĐƯỢC KHÔNG?
Chiều dần buông xuống, Lăng Mật nhìn thấy thông báo cuộc gọi đến trong điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình hắt lên mặt cô ta, soi rọi nét hoảng loạn mơ hồ.

Cô ta có chút lo sợ, cầm điện thoại trên tay lên, đưa mắt nhìn Mặc Lương Vũ. Mắt cậu ta vẫn nhắm nghiền, cánh tay gác lên trán, cặp môi mỏng thi thoảng vẫn mấp máy không biết anh đang nói gì.

Mặc dù đèn không sáng nhưng Lăng Mật vẫn có thể nhìn thấy cậu ta đã ngà ngà say. Cô ta bình tĩnh lại, có lẽ là không giống như những gì cô ta nghĩ.

Cô ta kiềm chế nhịp tim rối loạn, hít một hơi thật sâu rồi nghe điện thoại, “Anh Cả!”

Giọng nói cô ta có chút thấp thỏm, ngay sau đó cô nghe thấy Lăng Vạn Hình lạnh lùng chất vấn từ đầu dây bên kia, “Em muốn đính hôn với Tiểu Vũ, tại sao anh lại không biết?”

Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô ta lúng túng hoảng hốt, “Anh Cả, em...”

Tại sao lại thành ra như vậy?!

Lăng Mật lại nhìn dáng vẻ ngủ say của Mặc Lương Vũ. Hôm nay hai người họ ở cùng nhau, chắc hẳn cậu ta không có cơ hội nói với anh Cả về chuyện này.

Vậy thì ai nói? Không lẽ là… Kiều Phỉ Bạch!

Con ranh đáng chết! Rõ ràng đã đồng ý sẽ không hé răng nói bất cứ chuyện gì rồi cơ mà!

Trong lòng Lăng Mật không ngừng dấy lên nghi ngờ. Lăng Vạn Hình lại lên tiếng trong điện thoại: “Em không cần phải nói gì nữa, quay về biệt thự ngay lập tức cho anh!”

Nói xong, Lăng Vạn Hình liền cúp máy. Lăng Mật chán nản buông thõng tay xuống nhìn ánh sáng trên màn hình điện thoại tắt dần, đầu ngón tay cô ta càng lúc càng siết chặt lại.

Cô ta không có gan chống lại Lăng Vạn Hình. Mặc dù có trăm ngàn lí do để viện cớ, nhưng cô ta vẫn phải nhanh chóng trở về.

Lăng Mật cúi đầu, trong đầu hiện ra vẻ đắc ý của Kiều Phỉ Bạch lúc rời đi. Đã dám nuốt lời thì đừng hòng tao chừa cho mày một con đường sống.

Đã cầm ba mươi triệu thì cũng phải có cơ hội mới tiêu được!

Cô ta lặng thinh một lúc rồi thong thả đứng dậy. Có lẽ vì lúc nãy có uống một vài ly nên giờ cả người cô ta cứ lâng lâng.

Lúc này, Hàn Vân Đình đang ngồi bên cạnh Mặc Lương Vũ nhìn thấy Lăng Mật cầm áo khoác đứng dậy liền vỗ vào đùi Mặc Lương Vũ, “Lăng Mật sắp đi rồi!”

Mặc Lương Vũ uể oải mở mắt “a” một tiếng rồi nói, “Ai sắp đi?”

Hàn Vân Đình: “...”

Sao không uống cho chết luôn đi! w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Tửu lượng đã không tốt còn uống Champagne với vang đỏ như uống nước nữa.

Hàn Vân Đình không thèm trả lời, chỉ hất hàm về phía Lăng Mật.

Mặc Lương Vũ có vẻ tỉnh ra, sau một lúc mơ hồ cậu ta lắc đầu nói, “Tiểu Mật, sao lại đi?”

Có vẻ như cậu ta muốn chống gối đứng dậy, nhưng mới nhấc người khỏi xô pha thì cả người đã ngã lăn ra ghế. Cậu ta lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm: “Mẹ nó chứ! Chóng mặt, đau đầu quá!”

Một bên cánh tay Lăng Mật đang còn mang áo khoác, bình thản nhìn dáng vẻ say xỉn của Mặc Lương Vũ. Khóe miệng cô ta thoáng cong lên khó chịu, không nhìn cậu ta nữa mà từng bước đến trước mặt Tần Bách Duật.

Cô ta đứng trước bàn trà, cách đó không xa, ngắm nhìn Tần Bách Duật vẫn đang ôm Nghiên Thời Thất. Một người trầm lắng lạnh lùng như vậy lại dồn hết dịu dàng cho Nghiên Thời Thất.

Lòng đố kị dâng lên trong lòng, ánh mắt cô ta chăm chú nhìn vào gương mặt thanh lịch thoát tục của anh, không giấu nổi tia nóng bỏng si mê, “Duật, em có chuyện gấp phải đi ngay. Anh nhất định phải tới dự tiệc đính hôn tối mai, đến lúc đó chúng ta sẽ tụ tập cho ra trò.”

Tần Bách Duật nhướng mắt nhìn cô ta một thoáng, chưa nói gì thì Nghiên Thời Thất trong lòng anh khẽ mỉm cười. Sau khi ngắt một quả nho đút cho anh, cô quay sang mỉm cười nói: “Cô Lăng, cô sắp đính hôn rồi, đổi cách xưng hô với chồng tôi đi được không?”