Người Dấu Yêu Ơi

Chương 616



Chương 616CÔ THẬT SỰ KHIẾN TÔI MỞ RỘNG TẦM MẮT!
Phòng tổng thống V8 nằm trên tầng độc lập cao nhất của khách sạn Hải Trạch. Khách có thể bước lên tầng này, không giàu thì cũng sang.

Hơn nữa, quản lý của khách sạn này vô cùng chặt chẽ, không chỉ chu đáo bảo vệ riêng tư của khách, mà còn thiết kế hệ thống kiểm soát ra vào cửa.

Đương nhiên, ở trước mặt thành viên của mấy gia tộc lớn, tất cả các biện pháp kiểm soát chỉ là để làm cảnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy đám người Tần Bách Duật đi ra từ thang máy, nhân viên bảo vệ trước cửa tầng lập tức lấy thẻ trước ngực quét mở cửa cho bọn họ, “Cậu Tư, cậu Hàn, cậu Kiều, mời vào!”

Trên hành lang trong cả tầng lầu yên tĩnh một cách khác thường. Tối nay vốn là lễ đính hôn của cậu Cả nhà họ Mặc, khách sạn tạm dừng kinh doanh, nên số phòng nghỉ rất ít.

Nghiên Thời Thất kéo tay Tần Bách Duật, nhìn số phòng liên tục lướt qua trước mắt, chỉ chốc lát sau bọn họ đã đứng trước cửa phòng tổng thống V8.

Cách một cánh cửa, như là hai thế giới.

Cô đảo mắt nhìn sang đường nét rõ ràng của người đàn ông bên cạnh, khẽ cười nói: “Anh muốn cùng đi vào hay là…”

Cô còn chưa nói dứt câu, cửa phòng V8 đã chậm rãi mở ra.

Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn vào. Trong cánh cửa, Lăng Mật mặc sườn xám màu đỏ, nét mặt kinh hoàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cô ta ngây người một lúc lâu, rồi thay đổi vẻ mặt lần nữa, cho tới khi phát hiện đôi mắt đầy khiêu khích của Nghiên Thời Thất, mới đột nhiên hoàn hồn lại, nói với Tần Bách Duật: “Em muốn nói chuyện riêng với anh.”

Lăng Mật coi như không thấy những người khác, chỉ yên lặng nhìn Tần Bách Duật.

Hàn Vân Đình và Kiều Mục đứng sau gần như lập tức nhíu chặt mày.

Nghiên Thời Thất không nói lời nào, tầm mắt cố định trên người Tần Bách Duật. Cô tôn trọng quyết định của anh. Nếu anh muốn nói chuyện riêng thì cô sẽ tránh đi trước.

Dù sao, mặc kệ Lăng Mật muốn nói gì với anh, thì cũng không thể gây ra bất cứ sóng gió nào.

Tần Bách Duật giữ gương mặt lạnh nhạt rũ mắt nhìn Lăng Mật, cặp mắt thâm sâu như nhuộm mực chất chứa tối tăm rét lạnh, giọng nói trầm thấp không hề ấm áp: “Giữa tôi và cô, không cần thiết phải nói chuyện riêng.”

Nói xong, anh chau đôi mày rậm, xa cách mà lại lạnh nhạt.

Lăng Mật hậm hực nhìn anh, “Em muốn nói chuyện riêng với anh là vì không muốn làm tổn thương người vô tội. Nếu anh cảm thấy không cần thiết thì cùng nhau vào đi.”

Cô ta mở cánh cửa bên cạnh ra rồi lùi qua một bên, tư thế hơi cúi đầu xuống giống như đang cảm thấy khó xử.

Lúc này, Nghiên Thời Thất mới liếc cô ta, trong lòng thấy buồn cười, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.

Mới vừa rồi, lúc nói đến câu “không muốn làm tổn thương người vô tội”, Lăng Mật lơ đãng nhìn về phía cô.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Cô ta có lợi thế gì mà có thể khiến cô ta nắm chắc phần thắng như vậy chứ?

Nghiên Thời Thất lườm cô ta một cái. Cả bốn người lần lượt bước vào trong phòng. Ngay khi vừa bước vào phòng khách, cả bốn người gần như dừng lại cùng một lúc.

Trong phòng tràn ngập hương thơm, không giống với mùi nước hoa bình thường, vừa ngọt vừa ngấy, xen lẫn một loại mùi lạ khó tả thành lời.

Nghiên Thời Thất hít vào, còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Vân Đình đã tiến lên phía trước, mặc kệ trời lạnh ngoài cửa sổ, mở hẳn cửa kính ngăn giữa phòng khách và ban công ra.

Cơn gió lạnh buổi chiều tà tự do luồn lách vào mọi ngóc ngách trong phòng, dần dần thổi bay mùi hương, chỉ còn lại hơi lạnh mát mẻ.

Mặc dù Kiều Mục không tỏ thái độ, nhưng lúc anh ta ngồi xuống ghế đơn nhìn Lăng Mật thong thả bước lại, trong đôi mắt thâm thúy lạnh nhạt hiện lên mỉa mai và khinh thường, “Đây là mục đích của cô khi muốn nói chuyện riêng với chú Tư?”

Lăng Mật vẻ mặt mờ mịt. Đối diện với vẻ khinh thường rõ ràng của Kiều Mục, cô ta chột dạ hỏi ngược lại: “Anh đang nói gì vậy?”

Giả nai!

Kiều Mục cười lạnh, ngón tay chỉ chỉ về phía Lăng Mật, lắc đầu than thở: “Cô đúng là khiến cho tôi phải mở rộng tầm mắt mà, Lăng Mật!”