Chương 618EM CHÍNH LÀ CÔ BÉ MÀ ANH VẪN LUÔN TÌM KIẾM Đúng như lời Nghiên Thời Thất nói, sự kiên nhẫn của bọn họ sắp bị mài mòn hết rồi, vậy mà dường như Lăng Mật còn thích thú lắm.
Giờ này phút này, cửa phòng tổng thống khép hờ, cộng thêm trước đó mở cửa ban công, nên nhiệt độ trong phòng rất thấp.
Nghiên Thời Thất vô cùng tự nhiên vùi mình vào lòng Tần Bách Duật. Dù cho Lăng Mật cố ý khiêu khích chia rẽ, thì cũng không thể nào phá vỡ được sự ăn ý giữa hai người họ.
Tần Bách Duật thấy động tác hơi co người của cô, thì mở rộng vòng tay ra ôm cô sát cô vào lòng, rồi kéo áo khoác trên người mình phủ lên người cô, “Lạnh lắm sao?”
Nghiên Thời Thất ngước mắt lên, nghiêng đầu cười khẽ với anh, “Anh ôm chặt hơn một chút là sẽ không lạnh nữa.”
Trong mắt Tần Bách Duật lướt qua ý cười, lúc siết chặt cánh tay hơn, biết nghe lời phải mà đáp lại: “Được, vậy ôm chặt hơn một chút.”
Nhìn cái cảnh chói mắt này, Lăng Mật bước tới trước một cái ghế xô pha đơn khác, khép lại làn váy sườn xám, đoan trang tao nhã mà ngồi xuống.
Cô ta im lặng vài giây, cuối cùng cũng mở miệng: “Duật, mười bốn năm trước, anh từng đi tới vùng núi Bình Túc, đúng không?”
Chỉ với một câu nói, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật lập tức liếc nhìn về phía cô ta.
Ngay sau đó, khí thế trên người Tần Bách Duật có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vài phần sắc bén, vài phần lạnh lùng, ngay cả đáy mắt sâu không lường được cũng nhuộm một chút rét lạnh âm u.
Cô ta vậy mà lại có gan nói chuyện này!
Thấy cảnh này, Lăng Mật tao nhã mà vén lại tóc mái bên tai, ánh mắt đầy ý cười, tự tin nói: “Ngạc nhiên lắm sao?”
Kiều Mục và Hàn Vân Đình ngồi đối diện với nhau. Vẻ mặt hai người đã âm trầm tới mức không tả nổi.
Bọn họ cảm thấy là Lăng Mật đang tự tìm đường chết!
Nhà họ Tần kị nhất là nhắc lại chuyện xảy ra với chú Tư năm đó.
Rốt cuộc cô ta lấy tư cách và thái độ gì mà dám lột tấm màn quá khứ của chú Tư, ngồi ở đây nói bậy nói bạ?
Tầm mắt mọi người đều dồn về phía Lăng Mật.
Không ai lên tiếng nói chuyện, tất cả đều chờ xem cô ta say sưa tự biên tự diễn.
Một lát sau, Lăng Mật lấy mấy chai nước suối trên bàn chia cho từng người, rồi cười nói: “Uống nước đi, dù sao chuyện xưa mà em sắp nói ngay sau đây, có lẽ sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.”
Kiều Mục dụi tắt điếu thuốc, nhấc chân đạp bàn trà một cái, “Cô nhất định phải nói tiếp à?”
“Vì sao lại không nói tiếp? Chẳng lẽ muốn em phải tiếp tục chịu đựng những oan ức mà em phải chịu gần đây, còn có nỗi đau khổ khi bị tu hú chiếm tổ chim khách hay sao?” Lăng Mật nói với giọng điệu đương nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được đây là lời cảnh báo cuối cùng của Kiều Mục.
Thấy cô ta ngoan cố không chịu lùi bước, Kiều Mục thở dài một tiếng, “Tùy cô vậy.”
Lăng Mật thu tầm mắt trên người anh ta lại, đảo mắt đụng phải đôi mắt của Tần Bách Duật. Dáng vẻ cô ta mềm mỏng, giọng điệu dịu dàng: “Duật, mười bốn năm trước, anh bị bắt cóc, có một cô bé đã gọi điện thoại tới nhà họ Tần để báo tin, đúng không? Những năm qua, người mà lòng anh vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn yêu thương sâu đậm chính là cô bé kia. Em nói không sai chứ?”
Tần Bách Duật dựa vào ghế xô pha, thoải mái bắt tréo chân, tay vẫn vòng ôm Nghiên Thời Thất như cũ. Lúc nhìn về phía Lăng Mật, trên khuôn mặt lạnh lẽo nghiêm nghị kia của anh không hề có chút độ ấm, “Nói tiếp đi.”
Đại khái là vì được đáp lại, nên Lăng Mật vui vẻ ra mặt, giống như đã nhìn thấy được ánh rạng đông của chiến thắng. Nguồn : we btruy en onlin ez.com Cô ta hơi đổ người về phía trước, mặt mày không giấu nổi ý cười và phấn khích, “Duật, nếu em nói cho anh biết, em đã thay anh tìm được cô bé năm xưa, thì anh sẽ làm như thế nào đây? Thật ra đây cũng là nguyên nhân em muốn nói chuyện riêng với anh. Dù sao anh và cô Nghiên kết hôn với nhau cũng chỉ vì lợi ích. Đến bây giờ, anh tìm được cô bé mà anh nhớ thương nhiều năm, rồi lại nói ra ngay trước mặt cô Nghiên, khó tránh sẽ làm tổn thương đến cảm xúc của cô ấy, vậy thì có chút không công bằng.”
Tần Bách Duật liếc nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của cô ta, một tia hung ác âm trầm lóe trên đuôi mắt, đầu ngón tay thong thả ung dung vuốt nhẹ tóc Nghiên Thời Thất, ánh mắt rất âm u, mở lời: “Cô muốn nói cho tôi biết cô bé năm xưa là cô?”
Đúng là bắt đầu to gan lớn mặt, dám tính kế với cả anh.
Hơi thở Lăng Mật khẽ khựng lại. Tuy rằng không ngờ anh lại nói thẳng ra, nhưng đã đạt được mục đích rồi, cô ta vẫn ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, gật đầu nói: “Duật, xin lỗi, tới tận gần đây em mới biết được chuyện này. Em cũng không ngờ… hóa ra em chính là người mà anh vẫn luôn tìm kiếm.”