Người Dấu Yêu Ơi

Chương 625



Chương 625CÔ LẤY GAN CHÓ TỪ ĐÂU RA?
Đây là lần đầu tiên Lăng Vạn Hình tát Lăng Mật.

Anh cực kì tức giận, lực tát mang theo sự hủy diệt, tát lệch luôn chiếc cằm đang bị trật khớp của Lăng Mật, cũng khiến cô ta khó lòng đề phòng, nên ngã nhào xuống mặt đất.

Trong phòng tổng thống có trải thảm, không đến mức làm cô ta ngã xuống bị thương, nhưng cái tát kia lại thật sự giáng xuống mặt cô ta.

Chính vì vậy, chiếc cằm bị trật khớp của Lăng Mật lệch sang một bên, độ cong cả khuôn mặt bị biến dạng.

Cô ta của lúc này, làm gì còn dáng vẻ thướt tha của thiên kim nhà họ Lăng nữa. Cái khuôn mặt bị tát lệch kia xấu xí tới mức làm người khó quên.

Ăn xong một cái tát, Lăng Mật sợ hãi đến quên luôn cả khóc lóc.

Trong tai của cô ta vang lên tiếng ong ong. Có một khoảnh khắc, cô ta thậm chí còn không nghe được bất cứ âm thanh nào.

Xương cằm đã đau đến chết lặng, tư thế quỳ rạp trên mặt đất giống như một con kiến bò lổm ngổm, bộ sườn xám thêu thủ công cũng bị đứt hai nút trước ngực.

Lăng Vạn Hình lạnh lùng nhìn vóc dáng quỳ rạp của cô ta dưới chân mình, tức giận tới mức không kiềm chế được, “Cô Ba, cô còn nhớ tối qua cô nói như thế nào không? Bây giờ, mới có một ngày ngắn ngủi thôi, mà cô đã làm ra chuyện xấu xa mất trí gì thế này? Cô đúng là không biết xấu hổ, vậy mà lại dám giả mạo ân nhân cứu mạng của chú Tư? Tóm lại là cô không coi tôi ra gì, nếu không thì cô lấy gan chó từ đâu ra?”

Lăng Mật méo miệng ngửa đầu nhìn Lăng Vạn Hình với ánh mắt mê mang hoảng hốt. Giờ phút này, cô ta chỉ có một nhận thức tỉnh táo, cô ta toi rồi.

Từ khoảnh khắc anh Cả xuất hiện, cô ta liền biết mình toi rồi.

Tất cả đều không đi theo hướng mà cô ta mong muốn.

Sau khi chuyện bại lộ, cô ta không những bị đánh lệch mặt, mà ngay cả muốn giải thích một câu cũng là mơ mộng hão huyền.

Vì sao cô ta lại trở nên như thế này? Vì sao cô ta lại giống như kẻ điên làm ra việc này?

Là vì yêu!

Yêu anh đến điên cuồng, yêu đến không tiếc công dối trên lừa dưới. Xét đến cùng, cô ta chỉ muốn có anh, muốn yêu anh, muốn trở thành người có thể làm nũng trong lòng anh mà thôi.

Vậy cũng sai sao?

Nhìn đôi mắt hèn mọn của Lăng Mật, Lăng Vạn Hình căm ghét nhiều hơn cả đau lòng.

Anh chỉ về phía cô ta, vẻ mặt giận dữ gằn giọng: “Về nhà tôi lại dạy dỗ cô!”

Đợi một lát để hòa hoãn lại, Lăng Vạn Hình nhắm mắt thở chậm ra một hơi, sau đó quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Tần Bách Duật, nói thẳng vào vấn đề: “Chú Tư nói không sai. Tiểu Vũ, em hãy gửi cho anh một bản thống kê chi phí tổ chức lễ đính hôn, anh sẽ thanh toán hết. Còn về lễ đính hôn hôm nay, cứ coi như nhà họ Lăng tôi mời tất cả mọi người tới xem một trò cười.”

Mặc Lương Vũ há miệng thở phì phò. Là do chính cậu ngu ngốc, đáng bị Lăng Mật lừa gạt. Nhưng để anh Cả gánh hết khoản chi này, cậu ta lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, “Anh Cả, thật ra thì không cần đâu…”

Cậu còn chưa nói hết lời, Tần Bách Duật đã liếc sang, trầm giọng gằn từng chữ: “Còn chưa khôn ra hả?”

Mặc Lương Vũ rũ mắt ngậm miệng, không dám làm trái ý của anh Tư, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp. Cậu cảm thấy anh Tư làm như vậy, hoàn toàn là vì có ý muốn che chở cho mình.

Suy cho cùng, cậu ta bị lợi dụng từ đầu đến cuối, gửi gắm tình cảm sâu đậm nhầm chỗ rồi kết thúc bằng một trò cười.

Lăng Vạn Hình lại liếc Tần Bách Duật, đang cảm thấy anh hơi bất công, thì nghe anh nói: “Phần quỹ tín thác kia của cô ta cũng đủ để thanh toán buổi lễ đính hôn hôm nay rồi.”

Lăng Mật ngây người!

Quỹ tín thác là tài sản cố định mà tổ tiên nhà họ Lăng để lại cho bọn họ. Tổ tiên lo lắng con cháu đốt tiền lung tung, nên mới gửi cho doanh nghiệp ủy thác của gia tộc bảo quản.

Động tới quỹ tín thác của cô ta, giống như là chặt đứt tất cả đường lui của cô ta.

Cho dù hiện giờ cô ta chỉ có thể nhận một mức cố định theo thời gian nhất định, thì đây cũng là một con số rất hào phóng mỗi tháng. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Lăng Mật quỳ trên mặt đất kéo ống quần của Lăng Vạn Hình, kéo mãi không buông, lắc đầu nức nở.

Lăng Vạn Hình nhấc chân hất tay của cô ta ra, mặt mày bớt đi vài phần âm trầm. Anh ta nhìn Tần Bách Duật, vẻ mặt hòa hoãn lại, nói: “Coi như cậu còn có lòng!”

Tần Bách Duật liếc nhìn anh, rõ ràng là một người đã ba mươi tám tuổi, vậy mà còn muốn so đo với Tiểu Vũ nữa, độ lượng của anh đâu rồi?