Người Dấu Yêu Ơi

Chương 630



Chương 630CÔ TA KHÔNG CÒN CƠ HỘI NỮA!
Trên đường về, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi ghế sau, Trác Hàn ở phía trước, mắt nhìn thẳng lái xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khách sạn Hải Trạch. Nghiên Thời Thất chậm rãi thu hồi tầm mắt, bất giác thở dài, “Sau ngày hôm nay, có lẽ Lăng Mật sẽ nhận được bài học.”

Nói đến đây, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Ráng chiều rạng rỡ ngoài cửa sổ, chiếc xe lướt qua thật nhanh, chiếu từng vệt sáng âm u loang lổ lên dáng vẻ tuấn tú của anh.

Đáy mắt của cô dâng trào nét dịu dàng, đầu ngón tay cong lên, không nhịn được mà chạm vào đầu lông mày của anh.

Cô miêu tả từng đường nét gương mặt khoáng đạt của anh, chưa chờ anh đáp lại, cô đã than thở nỉ non, “Có câu hồng nhan họa thủy, anh Tư, anh cũng chẳng kém là bao.”

“Khụ khụ khụ khụ...” Trác Hàn thở gấp một hơi, khiến chính mình bị sặc.

Tổng Giám đốc giống kẻ gây tai họa chỗ nào, rõ ràng là quân vương tàn bạo, ha ha ha.

Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng ho khan của Trác Hàn, không kìm nổi mà mỉm cười trêu ghẹo, “Trác Hàn, anh cũng thấy vậy, đúng không?”

Trác Hàn không dám nói, không dám cựa quậy: “...”

Lúc này, Tần Bách Duật bắt tréo chân, chọc mũi chân vào ghế dựa của Trác Hàn, trầm giọng cảnh cáo: “Lái xe đàng hoàng.”

Trác Hàn lập tức ngồi thẳng lưng, hai tay cầm vô lăng, nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh, “Rõ, thưa Tổng Giám đốc!”

Khúc nhạc đệm nhỏ này ngược lại đã làm nỗi buồn bực quẩn quanh trong lòng Nghiên Thời Thất tan biến.

Gương mặt cô cong cong, cười hì hì dựa lên bả vai của anh, vòng tay luồn qua eo anh, nắm lấy bàn tay anh, tách đốt ngón tay ra, đan chặt mười ngón cùng anh.

Anh cũng nắm lấy cô, nhìn dáng vẻ mắt khép hờ của cô mà cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó mới tế nhị nói: “Lo lắng cô ta sẽ trở lại à?”

Đầu ngón tay của Nghiên Thời Thất siết chặt, gật đầu dứt khoát, “Đúng là em đang lo lắng việc này. Dù sao cô ta quá cố chấp với anh, em không muốn đối đầu với cô ta thêm lần nữa. Hôm nay em không có cách nào bảo đảm lần sau liệu em có trực tiếp ra tay hay không.”

Tư tưởng cố chấp của Lăng Mật với anh Tư gần giống như là một loại bệnh. Đối với Lăng Mật mà nói, không biết sự trừng phạt ngày hôm nay có khiến cô ta ghi nhớ trong lòng hay không.

Tần Bách Duật cười khẽ, vuốt ve lòng bàn tay cô như an ủi. Anh chuyển mắt nhìn đêm lạnh rét căm căm ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới lên tiếng trả lời, “Cô ta không còn cơ hội nữa đâu.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Vĩnh viễn, không còn cơ hội.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao anh không ngăn bảo vệ vào trong tìm Đường Tín Sinh.

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất hơi khó hiểu, ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô dưới ánh đèn trông rất rực rỡ, “Vì sao anh lại khẳng định như vậy?”

Tần Bách Duật cong khóe môi, hờ hững nói: “Đường Tín Sinh là đối tượng thông gia của cô ta, đi vào trong phòng, chắc chắn nghe được hết mọi chuyện đã xảy ra. Sau khi chúng ta rời đi, có lẽ anh ta sẽ đến tìm Lăng Mật.”

Nghiên Thời Thất hơi ngẩn người ra, trong đầu bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ. Cô kinh ngạc nhìn anh, “Chẳng lẽ... Anh muốn thúc đẩy họ?”

“Có gì không thể?” Giọng điệu của Tần Bách Duật vẫn bình thản, đôi mắt dừng lại trên đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của Nghiên Thời Thất, âm thanh hòa vào sự quyến rũ nồng đậm, “Đường Tín Sinh là người thừa kế của nhà họ Đường, Lăng Mật ở bên anh ta không hề thiệt thòi.”

Dù anh không điều tra tỉ mỉ chuyện nhà họ Đường nhưng cũng từng nghe qua ít nhiều bình luận của người ngoài về đối phương.

Còn Lăng Mật có cam lòng hay không thì chẳng hề quan trọng, cứ coi như số mệnh của cô ta là vậy.

***

Nửa tiếng sau, hai người quay về biệt thự Vịnh Lâm Hồ.

Hai ngày nay dồn hết tâm sức vào chuyện của Lăng Mật, bây giờ về đến nhà, buông lòng đề phòng xuống, Nghiên Thời Thất chợt cảm thấy toàn thân thật mệt mỏi.

Cô đi vào phòng khách, xoa ấn đường mỏi nhừ, đang định rót cốc nước thì nghe thấy di động của Tần Bách Duật ở phía sau vang lên.

Cô vô thức liếc mắt, lập tức trông thấy sắc mặt của anh hơi thay đổi.