Chương 632NGƯỜI TUỔI TRẺ THỜI NAY CHƠI GHÊ GỚM THẬT ẤY! Không lâu sau, ngay lúc bọn họ còn đang ôm lòng nghi ngờ, thì đèn trên cửa phòng cấp cứu chợt tắt.
Ba người gần như xoay người cùng một lúc. Bác sĩ trực ban cấp cứu vừa tháo khẩu trang vừa đi ra.
Ông nhìn ba người trước mắt, nhíu mày lại, vô thức nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
“Là tôi!” Kiều Mục có chút sốt ruột lên tiếng trước, bỏ qua ánh mắt khác thường của bác sĩ trực ban, “Cậu ấy sao rồi?”
Bác sĩ sờ sờ mũi, nhìn Kiều Mục bằng ánh mắt tràn ngập vẻ mâu thuẫn và khó xử.
Ông hắng giọng vài tiếng, cân bằng lại cảm xúc rồi nói tình hình thực tế: “Bệnh nhân không sao rồi, vừa mới rửa ruột, nhưng vẫn còn cần ở lại bệnh viện để điều trị thêm, lát nữa nhớ đi làm thủ tục nhập viện.”
Nói xong, bác sĩ xoay người định đi. Nhưng sau một giây do dự, ông lại nhìn về phía Kiều Mục, ánh mắt rất bất bình: “Thanh niên trẻ như các cậu, sau này phải cẩn thận hơn một chút. Cho dù muốn tìm cảm giác mạnh, thì cũng đừng nên quá điên cuồng. Dùng một lượng lớn thuốc lắc và thuốc kích dục như vậy là muốn lấy mạng của cậu kia sao?”
Kiều Mục ngây người ra vì bị dặn dò đừng nên quá điên cuồng: “…”
Bác sĩ trừng mắt lườm anh ta một cái, sau đó lắc đầu thở dài bước đi.
Người trẻ tuổi thời nay chơi bạo thật, mẹ nó chứ chơi đến chết mới thôi!
Kiều Mục còn cầm chai nước suối trong tay, cả người cứng đờ quay đầu nhìn theo bóng dáng bước đi ngao ngán của bác sĩ, đến khi thở lại bình thường mới quay đầu lại nhìn Tần Bách Duật, “Ông ấy vừa nói gì vậy?”
Tần Bách Duật nhướng mắt lên liếc anh ta, rồi cũng lờ đi.
Còn Nghiên Thời Thất thì mím môi hít thật sâu, cố nén cười.
Rõ ràng là bác sĩ hiểu lầm mối quan hệ giữa Kiều Mục và Hàn Vân Đình.
Nhất là khi vừa rồi anh hai Kiều còn làm mặt nghiêm nghị gật đầu đáp lại lời dặn của bác sĩ, tới khi nghe đến câu cuối cùng thì mặt mày mới đờ ra.
***
Mười phút sau, Nghiên Thời Thất xung phong đi xuống lầu làm thủ tục nhập viện cho Hàn Vân Đình.
Cô tin anh Tư và Kiều Mục cần nói chuyện riêng với nhau. Tuy Hàn Vân Đình đã không sao rồi, nhưng đến cùng anh ấy vẫn phải chịu khổ một trận.
Mà lời dặn dò của bác sĩ vẫn còn vang lên bên tai, tất nhiên là vấn đề nằm ở chai nước suối.
Nghiên Thời Thất làm xong thủ tục, cầm biên lai trở về phòng bệnh. Trên đường đi, cô nghĩ tới lúc ở trong phòng khách sạn, đúng là Lăng Mật cố ý đặt nước suối trước mặt bọn họ.
Là cô ta nhúng tay vào sao? Trong phòng khách sạn hạng sang của nhà họ Mặc, không thể nào lại phát sinh một sơ suất như thế này được.
Lí giải duy nhất là Lăng Mật muốn mời riêng anh Tư, lại lo lắng anh sẽ đề phòng, nên trước đó đã bỏ thêm thuốc vào tất cả các chai nước suối trong phòng.
Dù gì Hàn Vân Đình chỉ thuận tay cầm đi một chai nước suối, không thể trùng hợp tới mức lấy ngay chai nước suối có vấn đề được.
Nếu lúc ấy tất cả bọn họ đều uống nước, thì có phải hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi không?
Ý nghĩ này làm cho Nghiên Thời Thất sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Nếu tối nay anh Tư đi tới chỗ hẹn một mình, rồi nếu anh uống nước kia, thì chắc là kết cục của tối hôm nay đã hoàn toàn khác.
Đúng là, họ đánh giá thấp quyết tâm của Lăng Mật rồi!
Cho dù cô ta đã bị trừng phạt nặng tay, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Nghiên Thời Thất lại cảm thấy vẫn còn nhẹ lắm.
Trước cửa phòng bệnh cao cấp, ánh mắt Nghiên Thời Thất lưỡng lự nhìn qua cửa kính, thấy Tần Bách Duật và Kiều Mục đang ngồi trên ghế xô pha bên cạnh giường bệnh thì thầm, còn Hàn Vân Đình thì vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.
Cô không bước quấy rầy hai người, quay bước đi lại đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, lật đi lật lại tờ biên lai trong tay, cảm xúc có phần nặng nề.
Không bao lâu sau, cửa phòng sau lưng bị mở ra, Tần Bách Duật thong thả đi tới, cùng nhìn theo cô ngắm màn đêm ngoài cửa sổ, dịu dàng hỏi: “Sao em không vào?” w●ebtruy●enonlin●e●com Nghiên Thời Thất rũ mắt xuống nhìn tờ biên lai trong tay, nhẹ nhàng cuốn góc tờ giấy, nhỏ giọng nói: “Em thấy anh và anh hai Kiều đang nói chuyện, nên không đi vào làm phiền.”
Tần Bách Duật im lặng vài giây, sau đó kéo khuỷu tay của cô, để cô đối diện với mình.
Nghiên Thời Thất xoay người lại theo lực kéo của anh, nhưng vẫn rủ mắt xuống, mà không chịu ngước mắt lên nhìn anh.
Đại khái là vì cô không muốn anh nhìn thấy nỗi hận khắc sâu trong ánh mắt mình, nên mới ngoan cố né tránh anh.