Người Dấu Yêu Ơi

Chương 634



Chương 634NHỚ GỬI CHO TÔI MỘT BẢN KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM
Ánh mắt Nghiên Thời Thất bình tĩnh như thường, chỉ là đuôi mày lại phảng phất ý cười.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện sinh con cho anh Tư, cô liền cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa mãn nguyện.

Trong hành lang, Tần Bách Duật nhìn cô với ánh mắt si mê sâu thẳm, khóa chặt bóng hình xinh đẹp của cô.

Anh xoa nhẹ giữa trán cô, tình cảm nồng nàn mà lại quyến luyến.

Sau đó, có người đứng không yên nữa.

Kiều Mục nghiêng người dựa vào khung cửa, ôm ngực, làm ra vẻ bị tổn thương nói: “Hai người đủ chưa hả? Tôi mẹ nó chứ đứng ở đây năm phút rồi, liếc nhìn tôi một cái thôi được không?”

Anh ta vô cùng bực bội!

Những lúc như thế này, anh cực kì nhớ Lăng Tử Hoan.

Mẹ kiếp thật chẳng ra sao cả!

Nghiên Thời Thất nghe Kiều Mục trêu chọc thì chợt hoàn hồn. Khác với vẻ dè dặt bình thường, cô mỉm cười nhích gần tới trước người Tần Bách Duật, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Mục đang trừng mắt, cười tủm tỉm nói: “Có phải anh hai Kiều đang ngưỡng mộ bọn em không?”

Trái tim Kiều Mục nhói một cái!

Anh ta đâu chỉ ngưỡng mộ? Nhìn dáng vẻ anh anh em em của hai người họ, thật sự là cực kì chướng mắt!

Anh ta hừ lạnh, còn chưa nghĩ ra phải nói gì, thì Tần Bách Duật đứng trước Nghiên Thời Thất đã nhặt tờ biên lai trên bệ cửa sổ lên, rồi liếc nhìn Kiều Mục, “Trở về phòng bệnh.”

Kiều Mục chớp chớp mắt, nhìn theo hướng anh và Nghiên Thời Thất đi, mới máy móc à một tiếng.

Phòng bệnh của anh ta và phòng bệnh của Hàn Vân Đình cách nhau không xa. Trước khi đi, Kiều Mục lại nhìn Hàn Vân Đình đang ngủ say ở phía sau, rồi lặng lẽ đóng cửa lại, đi theo hai người kia.

***

Dạo này vết thương của Kiều Mục hồi phục khá khả quan, nhưng bác sĩ chưa cho phép xuất viện, nên anh ta vẫn còn phải nằm trong phòng VIP của bệnh viện.

Lúc này đã hơn chín giờ rưỡi, ba người bọn họ ngồi trên ghế xô pha trong phòng bệnh. Kiều Mục nghĩ đi nghĩ lại, đầu ngón tay vuốt ve điếu thuốc đang cầm trong tay, “Tôi vừa gọi điện thoại cho anh Cả. Hai đứa đoán xem đang Lăng Mật ở bên người nào?”

Anh ta cố ra vẻ thần bí nhướng mày, còn Tần Bách Duật thì cúi đầu nắm đầu ngón tay của Nghiên Thời Thất, căn bản là không thèm để ý.

Kiều Mục hậm hực bĩu môi, dời mắt khỏi người anh, nhìn về phía Nghiên Thời Thất, như cười như không nói: “Lăng Mật và Đường Tín Sinh ở bên nhau!”

Câu nói này rất đáng để người ta suy ngẫm. w●ebtruy●enonlin●e●com

Ánh mắt Nghiên Thời Thất lóe lên, vô thức cào đầu ngón tay vào trong tay của người đàn ông, “Ở bên nhau… là sao?”

Có giống như cô đang suy nghĩ không?

Kiều Mục cười khẽ một tiếng, cũng không chần chừ nữa, đưa điếu thuốc lên mũi ngửi rồi nói: “Giống như em đang nghĩ đấy! Bọn họ bị anh Cả bắt gặp trong phòng ngủ. Vừa rồi anh ấy còn mắng Lăng Mật một trận trong điện thoại. Cô em này thật làm cho anh mở rộng tầm mắt. Một người làm ra nhiều chuyện như vậy, mà đến cùng vẫn có thể nương nhờ Đường Tín Sinh. Anh mẹ nó chứ phục cô ta thật sự!”

Hóa ra là thế!

Nghiên Thời Thất nghe ra vẻ giễu cợt trong giọng nói của Kiều Mục. Cô càng thêm cảm thấy ngạc nhiên, lại không khỏi cảm thấy nực cười.

Xem ra, tình cảm cố chấp của Lăng Mật đối với anh Tư cũng chỉ như vậy mà thôi.

Lúc cô đang nghĩ ngợi, Kiều Mục lại đạp một chân lên chân bàn trà. Thấy Tần Bách Duật nhìn qua, anh ta giãn trán, giọng nói chợt trầm xuống: “Anh vừa mới báo chuyện này cho Tiểu Vũ biết. Ngày mai anh sẽ cho người mang nước suối trong phòng V8 đi xét nghiệm. Nếu nghi ngờ của anh không sai, thì nước kia là do Lăng Mật động tay động chân.”

“Ừ.” Tần Bách Duật thản nhiên đáp, “Nhớ gửi cho tôi một bản kết quả xét nghiệm.”

Kiều Mục gật đầu, ánh mắt thoáng tối sầm, “Nếu thật sự là cô ta làm thì cậu định xử lý như thế nào?”

Rõ ràng là bạn bè cùng nhau lớn lên, vậy mà lại làm việc không chừa đường sống như thế, anh ta cũng không muốn nể tình nghĩa bạn bè gì nữa rồi.

Hàn Vân Đình tự dưng phải chịu khổ, thế nào anh ta cũng phải tính cho kĩ món nợ này.