Chương 637ANH CẢ BỊ ĐAU HỌNG À? Năm phút sau, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật cùng đi vào nhà tổ của nhà họ Tần.
Phong cảnh lâm viên đầu mùa đông lộ ra vẻ tiêu điều, nhưng cây cối được chuyên gia chăm sóc vẫn xanh tươi bừng bừng sức sống.
Nghiên Thời Thất mặc chiếc áo măng tô màu kem dài tới mắt cá bước xuống xe. Một làn gió lạnh mang theo ẩm ướt của sông Lệ Thành phất qua gò má cô.
Nơi này ở bên cạnh núi Phổ Lan, xung quanh có rất ít dãy nhà cao vút, nhưng lại có dòng sông Lệ Thành chảy từ hướng Tây Nam qua, vì vậy nhiệt độ sẽ thấp hơn trong thành phố.
Nghiên Thời Thất khép áo khoác lại, vùng trán giãn ra nhìn biệt thự lâm viên. Bỗng nhiên bên đầu vai hơi trĩu xuống, thì ra Tần Bách Duật đã đi vòng qua đầu xe tới đứng bên cạnh cô.
Dáng người anh cao ráo khóa chặt cô vào bên người mình. Đôi mắt sâu thẳm sáng rực tựa ánh sao, có thể thấy được tâm trạng của anh hôm nay rất tốt.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên, giọng nói lộ ra sự ấm áp, “Em hồi hộp à?”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Em đâu có!”
Cô nói rồi tự kéo tay anh bước chậm về phía cổng chính.
Nhưng có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra, hành động nắm chặt lấy khớp xương Tần Bách Duật là một biểu hiện của hồi hộp mà không muốn thừa nhận.
Nghiên Thời Thất ôm tâm trạng thấp thỏm lần nữa bước vào nhà tổ họ Tần.
Lần này khác với những lần trước, cô không biết hôm nay anh Cả sẽ lấy thái độ gì để đối xử với cô.
Hình như quá nhiệt tình, hay quá lạnh nhạt cũng không phù hợp.
Cô muốn người nhà của anh Tư thật tình chấp nhận mình, chứ không phải bởi vì một lần gặp gỡ trong quá khứ mà thay đổi cái nhìn của họ về mình.
Tâm trạng khó có thể bình tĩnh được này vẫn luôn kéo dài tới khi Nghiên Thời Thất bước vào phòng khách nhìn thấy Tần Bách Ngạn vững vàng như núi thì mới thoáng dịu đi một chút. w●ebtruy●enonlin●e●com Trong phòng khách, anh cả Tần Bách Ngạn ngồi trên ghế chủ vị bưng chén sứ Thanh Hoa uống trà, còn chị dâu thì cúi đầu ngồi bên cạnh vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay.
Dung Khanh nghe thấy tiếng bước chân ngước mắt lên trước. Sau khi thấy là hai người họ mới cười vẫy tay, “Chú Tư, Tiểu Thất về rồi à, mau tới đây ngồi đi.”
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật nắm tay nhau đi vào ngồi xuống, người giúp việc cũng mau chóng bưng hai tách trà nóng tới cho họ.
So với Tần Bách Duật thoải mái thì Nghiên Thời Thất dè dặt hơn nhiều, bởi vì anh Cả không thèm nhìn cô mà vẫn luôn cúi đầu uống trà...
Lúc này, Dung Khanh vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đang đứng yên trước cửa phòng.
Đợi tới khi người giúp việc hiểu ý rời đi, chị mới nhìn Nghiên Thời Thất, thân thiết hỏi: “Tiểu Thất tới sớm thế này, có phải còn chưa ăn sáng không? Ban nãy chị đã cho phòng bếp chuẩn bị bánh ngọt và salad, em ăn trước lót bụng đi. Phòng bếp cũng đã chuẩn bị bữa trưa rồi, hai đứa phải ở lại dùng bữa đấy.”
Nói mới thấy thái độ của chị dâu không hề thay đổi.
Nhưng trái lại là Tần Bách Ngạn nãy giờ vẫn uống trà, theo góc nhìn của Nghiên Thời Thất thì hình như tách trà có nắp đã nhìn thấy đáy rồi thì phải?
Thật ra lúc này Tần Bách Ngạn đang rất lúng túng. Anh vừa phải tập trung suy nghĩ xem nên mở miệng làm sao mới thích hợp, lại vừa tức giận bản thân vì lúc trước đã đối xử quá nghiêm khắc với Nghiên Thời Thất.
Nên phá vỡ cục diện bế tắc này thế nào đây?
Tần Bách Ngạn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy Nghiên Thời Thất vô cùng hiểu chuyện nói cảm ơn, “Em cảm ơn chị dâu.”
Dung Khanh vẫn tươi cười nhìn cô, “Chúng ta là người nhà, không cần phải nói cảm ơn.”
Dung Khanh nói xong, Tần Bách Duật đang thong dong tựa lưng vào ghế bỗng dời tầm mắt như chứa ẩn ý nhìn Tần Bách Ngạn đang bưng ly trà, hỏi, “Anh Cả bị đau họng à?”