Người Dấu Yêu Ơi

Chương 648



Chương 648NHÀ HỌ NGHIÊN CÒN MẶT MŨI GÌ MÀ NHỜ CÔ ẤY GIÚP ĐỠ?
Nghiên Quân như ngừng thở, mặt mày toát lên vẻ giận dữ, giọng nói thấp đi vài tông: “Con gái, con thật sự có thể nhìn nhà họ Nghiên đi đến đường cùng? Mấy năm nay lẽ nào ba đối với con vẫn chưa đủ tốt hay sao?”

Kìa, cuối cùng cũng nói đến mấy năm nay, cũng như bắt đầu đánh nước bài tình cảm rồi.

Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn ông ta, ánh mắt cực kì bình tĩnh: “Ông đối tốt với tôi, chẳng lẽ không phải vì giá trị lợi dụng của tôi sao?”

“Đương nhiên không phải!” Nghiên Quân thề thốt phủ nhận, “Từ lúc con còn nhỏ ba đối xử với con thế nào, chẳng nhẽ con đều không nhớ nữa sao? Hai tuổi, con ốm, là ba cõng con đến bệnh viện giữa đêm. Năm con mười ba tuổi ra ngoài đi chơi, làm rơi mất điện thoại di động, ba cũng không trách con. Mười bốn tuổi, bụng con đau, là ba...”

Kí ức dài dòng trở lại, Nghiên Thời Thất nghe thấy những lời này mà lồng ngực bỗng nhiên chua xót, đầu muốn phình to ra, nhìn chăm chăm về phía ông Nghiên, cười mỉa mai: “Cho nên, ông qua đây không phải là thăm tôi, mà là muốn hỏi tôi rốt cuộc có đành lòng nhìn nhà họ Nghiên rơi vào bước đường cùng hay không?”

Lời nói thẳng thừng của Nghiên Thời Thất khiến sắc mặt Nghiên Quân cuối cùng cũng không nén được giận.

Ông ta ra sức kìm nén, không tự chủ được ngồi thẳng thân người lên. Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng thì Tần Bách Duật vẫn luôn ngồi lặng lẽ bên cạnh bỗng vỗ lên bả vai cứng ngắc của Nghiên Thời Thất, hỏi: “Em có mệt không?”

Thời Thất nhìn anh, rất thản nhiên gật đầu trả lời: “Dạ, có đôi chút.”

Rất mệt, là mệt lòng!

Hai mươi tư năm nuôi dưỡng và dạy dỗ, tuy không hà khắc như bà Liên, nhưng dù sao ông Nghiên cũng cho cô một mái ấm gia đình, vì vậy mà cô rất tự kiềm chế để mình thật bình tĩnh.

Nhưng dù vậy, cô vẫn không xóa bỏ được những hành vi mà họ đã làm.

“Em lên lầu nghỉ ngơi đi. Nếu đã là chuyện liên quan đến công ty, vậy để anh nói chuyện với ông Nghiên.”

Nghe thấy vậy, Nghiên Quân nhíu mày, nói xen vào: “Bách Duật, để con bé ở lại đi.”

Đôi mắt u ám của Tần Bách Duật quét về phía Nghiên Quân, không hề có độ ấm, thâm sâu khó lường khiến người ta không đọc được suy nghĩ thật sự của anh.

Anh không đáp lời ông ta, chỉ dịu dàng dặn dò Nghiên Thời Thất, “Đừng ngủ, em vẫn chưa ăn cơm tối.”

Nghiên Thời Thất hít sâu vào. Chạm phải đôi mắt đong đầy yêu thương luyến tiếc của anh, cô không kiên trì nữa, gật đầu đứng dậy. Lúc nhìn về phía Nghiên Quân, cô cười yếu ớt: “Thay tôi hỏi thăm con gái yêu quý của ông.”

Lại là một câu nhắc nhở có ý nghĩa sâu xa khác.

Dứt lời, Nghiên Thời Thất không hề quay đầu lại, đi về phía cầu thang. Nghiên Quân hơi bất mãn đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Ý đồ cấp bách muốn giữ Nghiên Thời Thất của ông ta quá rõ ràng, đến nỗi Tần Bách Duật đang ngồi yên như núi nhìn thấy hành động của ông ta mà không khỏi nhướng mày, “Ông Nghiên, nếu muốn nói chuyện thì ngồi đi.”

Nghiễm nhiên, Nghiên Quân không có cơ hội mở miệng giữ cô lại, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Thời Thất biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, không khỏi có chút nản lòng.

Ông ta chỉnh vạt áo lại. Khi chạm phải mắt Tần Bách Duật, giọng ông ta mềm đi vài phần: “Bách Duật à, cậu có thật là bằng lòng nói chuyện với tôi không? Chắc cậu cũng biết tôi hết cách rồi. Lúc trước tôi hẹn với trợ lý của cậu rất nhiều lần, nhưng cậu ta nói cậu không ở Lệ Thành, không còn cách nào khác nên hôm nay tôi mới đến đây.”

Nghiên Quân suy sụp ngồi xuống lần nữa. Trong khoảng thời gian này tinh thần ông ta chịu đủ giày vò, vào lúc này lại càng lộ thêm vẻ mệt mỏi.

Anh dựa vào xô pha, vừa thảnh thơi vừa biếng nhác, nhưng lại lộ vẻ uy nghiêm khiến người khác không thể xem thường. Tay chống lên tay vịn, anh liếc nhìn Nghiên Quân, lên tiếng vạch trần: “Cho nên, tối nay ông muốn tìm Tiểu Thất làm trung gian, giúp nhà họ Nghiên vượt qua khó khăn lần này?”

Nghiên Quân không nói gì, nhưng mắt ông ta lóe lên, rõ ràng là ngượng ngùng vì tâm tư bị đoán trúng.

“À…” Âm sắc nặng nề chậm chạp, anh nở nụ cười, “Ông Nghiên vẫn chưa nắm rõ tình hình bây giờ sao? Lúc ở nhà họ Ôn các người đối xử với Tiểu Thất như thế nào, hiện tại ông còn mặt mũi gì mà nhờ cô ấy giúp đỡ?”

“Bách Duật, không thể nói như vậy!” Nghiên Quân không đồng tình nhìn anh nói: “Nếu không phải do trợ lý của cậu một mực từ chối, tôi cũng không đến mức phải dùng cách này đến đây tìm con bé xin giúp đỡ.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

“Tần thị đột nhiên rút vốn, đây vốn là vi phạm điều khoản hợp đồng giữa chúng ta. Ngoài ra những xí nghiệp khác cũng liên tiếp hủy bỏ hợp tác, nếu như không phải có người ở sau bày mưu, tôi tuyệt đối không tin chuyện này.”