Chương 657CẮT BỎ HAI CHÂN, XƯƠNG SỐNG BỊ GÃY NHIỀU CHỖ! Sau một loạt tiếng sột soạt không rõ là tiếng gì, Đường Tín Sinh lại cúi người lại gần Lăng Mật.
Hắn liếc mắt liền nhìn thấy mí mắt run rẩy liên tục của cô ta, cười khẽ, “Honey còn khó chịu à? Hư quá mà, rõ ràng tỉnh rồi còn không chịu mở mắt ra, thích chơi đùa vậy sao?”
Lăng Mật sợ, thật sự sợ.
Khi đã hiểu rõ con người thật sự của Đường Tín Sinh, cô ta càng ngày càng hiểu rõ, giọng hắn càng dịu dàng, thì lúc ra tay càng khủng khiếp.
Lăng Mật thở gấp, cơ thể dưới lớp chăn mỏng run bần bật.
Cô ta lờ đờ mở mắt ra, khổ sở nhìn Đường Tín Sinh, muốn há miệng nói nhưng lại chạm tới vết thương bị hắn ta đánh.
“Honey, vẫn còn đau sau?”
Đường Tín Sinh xoa xoa khóe miệng cô ta, có lẽ là quên không để ý đến lực tay mình, đầu ngón tay không cẩn thận cào qua vết thương, vết thương lập tức chảy máu.
“Ui chao, lại chảy máu rồi!” Hắn ta tỏ vẻ vô cùng áy náy, lau vết máu cho Lăng Mật xong thì cầm một cốc nước tới, giọng nói mềm mại, “Honey thật không nghe lời chút nào, làm rách môi rồi này, nào, uống ngụm nước đi!”
Hắn hớp một ngụm, sau đó cúi xuống kề môi mớm cho Lăng Mật.
Nếu có người ngoài ở đây mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ghen tị chết.
Đường Tín Sinh có vẻ rất thương yêu cô ta.
Sau khi mớm cho Lăng Mật một ngụm nước, hắn đặt cốc nước về lại chỗ cũ, mở hộp đồ ăn vừa mang tới, nhẹ nhàng nói: “Honey phải mau chóng khỏe lại, anh với anh cả Lăng đã quyết định ngày cưới rồi, một tuần nữa mình sẽ tổ chức đám cưới. Honey đừng làm anh thất vọng, nếu không, anh sẽ rất rất tức giận.”
Mắt Lăng Mật trợn tròn như muốn nứt ra, giọng nói run rẩy thì thào, “Không, tôi không... gả cho anh đâu.”
Bắt đầu từ sáng hôm cô ta bị Đường Tín Sinh làm bị thương nặng, vốn tưởng chạy về tới nhà họ Lăng là có thể thoát khỏi chốn địa ngục này.
Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, không biết Đường Tín Sinh nói gì với anh Cả mà sau đó liền thuận lợi đưa cô ta tới biệt thự nơi Thành Tây hoang vắng này.
Cô ta đã đánh giá thấp thủ đoạn của Đường Tín Sinh, hắn sợ cô ta chạy trốn nên tịch thu di động của cô ta, còn liên tục tiêm thuốc mê cho cô ta.
Lúc này, dược hiệu sắp tan hết, cô ta vừa nảy ra ý định chạy trốn, còn chưa tìm được phương án hành động thì Đường Tín Sinh đã quay lại.
Mắt Lăng Mật đỏ tươi như máu, cô ta căm hận Đường Tín Sinh, lại càng hận những người khác hơn.
Tất cả là tại bọn họ, cho nên cô ta mới bị tra tấn như vậy.
Một ngày nào đó, khi cô ta thoát khỏi hang ổ của tên ác quỷ này, cô ta sẽ khiến bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.
Đường Tín Sinh ngồi ở đầu giường, không hề bỏ qua ánh mắt hận thù của Lăng Mật, hắn nhún vai, “Honey không muốn lấy anh, chẳng nhẽ còn tơ tưởng đến Tần Bách Duật hay sao? Không phải tối hôm đó đã nói với em rồi à? Đời này em chỉ có thể ở bên anh, anh mới là người phù hợp với em nhất. Nếu em không nghe lời, vậy đừng trách anh lại nổi giận!”
Lăng Mật không nói không rằng.
Trong phòng rất im ắng, giữa sự tĩnh lặng ấy còn có mùi đồ ăn thơm ngát tản ra.
Đường Tín Sinh cầm đũa gắp một miếng thịt kho, đưa tới bên miệng Lăng Mật: “Đúng rồi honey, em với cô Ba nhà họ Kiều là bạn đúng không? Em biết cô ta gặp tai nạn xe chưa? Rất nặng, cắt bỏ hai chân, xương cột sống bị gãy nhiều chỗ, đời này chỉ có thể làm một người tàn phế ngồi trên xe lăn mà thôi.”
Nghe thấy câu nói này, hơi thở của Lăng Mật khựng lại, đôi mắt chết lặng chợt lóe lên tia hưng phấn mãnh liệt.
Đã xảy ra chuyện, cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Kiều Phỉ Bạch, cô có cầm ba mươi triệu của tôi thì cũng phải có mạng để tiêu mới được!
Đường Tín Sinh thấy nét mặt cô ta bỗng trở nên kích động thì lúc nhét thịt kho vào miệng cô ta ngạc nhiên trêu ghẹo, “Em vui đến thế, xem ra cô ta từng đắc tội với em hả?”
Lăng Mật vẫn không đáp lại, nhưng khuôn mặt cô ta lại đỏ bừng vì miếng thịt vừa bị nhồi vào miệng.
Xót quá.
Miếng thịt kho kia được tẩm ớt, hương vị rất kích thích, khóe môi cô ta còn có vết thương, bị gia vị tê cay cọ qua liền đau nhức, bỏng rát đến mức cô ta muốn ngất đi...