Chương 668NHÀ ĐOAN MỘC KHÔNG GIỐNG NHÀ HỌ ÔN, KHÔNG CẦN PHẢI LO LẮNG! Năm giờ sáng ngày hôm sau, bên trong phòng ngủ chính yên tĩnh mờ tối, Nghiên Thời Thất khẽ ưm một tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.
Cô cố gắng nhẹ tay nhẹ chân lấy điện thoại từ dưới gối nhìn đồng hồ, năm giờ ba phút.
Còn ba tiếng nữa là phải lên đường đi Đế Kinh, cô nằm nghiêng, nhưng trên mặt lại lộ vẻ buồn phiền.
Không biết có phải là bị suy nghĩ sắp về nhà quấy phá hay không mà cô vẫn luôn cảm thấy lo lắng cho chuyến đi Đế Kinh lần này.
Có hoảng hốt, còn có rối loạn, tựa như chiếc thuyền nhỏ vẫn luôn trôi nổi lênh đênh trên mặt biển không tìm thấy bến để thả neo.
Cô nghĩ, có lẽ là do cuộc sống gần đây quá bình lặng, cho nên chỉ cần một chút xíu gợn sóng cũng khiến cô luống cuống tay chân.
Nghiên Thời Thất lại thở dài, nhẹ nhàng trở mình nhìn mặt mũi dịu dàng của người đàn ông dưới ánh sáng lờ mờ. Nhìn trong giây lát, cô mang theo cảm xúc không ổn định chen tới trước người anh.
Bỗng nhiên, một cánh tay rộng lớn vòng tới ôm lấy cô vào lòng.
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Tuy anh không mở mắt nhưng rõ ràng đã tỉnh, “Em làm ồn đến anh sao?”
“Không đâu. Sao em không ngủ?” Anh nói rồi cúi đầu đến gần, hôn lên trán cô.
Nghiên Thời Thất tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, giọng nói mềm khàn sau khi tỉnh ngủ: “Em không buồn ngủ!”
Cô vốn không định nói những lời này nhưng vì không muốn để anh lo lắng, cũng không muốn bản thân chìm sâu vào buồn bã tích tụ, cho nên, sau khi nghĩ lại vẫn đè nén hoang mang xuống đáy lòng.
Cô nói xong lại rầu rĩ nỉ non trong lòng anh: “Anh ngủ thêm chút đi, em ngủ với anh.”
Tuy cô không nói nhưng Tần Bách Duật vẫn nhận ra tâm trạng cô chùng xuống.
Anh vuốt ve tóc cô, lòng bàn tay mang theo cảm giác dễ chịu xoa dịu tâm tình buồn bã của cô. Anh khẽ nói: “Nhà Đoan Mộc không giống nhà họ Ôn, em không cần phải lo lắng.”
Nghiên Thời Thất khẽ gật đầu, sau một hồi trầm ngâm vẫn bày tỏ suy nghĩ thật sự trong lòng mình, “Không phải em lo thái độ của người nhà Đoan Mộc. Ông ngoại xử lí công việc quyết đoán, dứt khoát như vậy thì đương nhiên sẽ thẳng thắn hơn nhà họ Ôn rồi.”
“Em cũng không giải thích được cảm giác này, tựa như là sẽ xảy ra chuyện gì vậy, cũng như không biết lần này trở về nhà Đoan Mộc là đúng hay là sai nữa.”
Ban đầu, cô cũng không nghi ngờ ý đồ của ông ngoại, nhưng đêm trước khi lên đường, trong lòng cô lại khó mà bình tĩnh tựa như có điềm báo trước vậy.
Cô thà rằng xem những thứ này là lo lắng, chứ không phải là bất an làm người ta hốt hoảng.
Tần Bách Duật nghe cô rì rầm mà không khỏi siết chặt vòng tay hơn, “Không sao đâu, có anh ở đây mà.”
Nghiên Thời Thất không lên tiếng nhưng lại ngoan ngoãn tiến tới sát anh thêm một chút.
***
Bảy giờ rưỡi sáng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật mới vừa ngồi xuống phòng bếp chuẩn bị ăn sáng thì Lôi Duệ Tu đã không mời mà tới.
Trong tay anh ta đang kéo hai chiếc va li, một lớn một nhỏ, trông bề ngoài còn là kiểu couple. Mà Ôn Tranh đi theo sau lưng thì vẻ mặt mệt mỏi, miệng hãy còn sưng.
Nghiên Thời Thất thấy hai người tới thì ngạc nhiên nhìn đồng hồ, không phải tám giờ mới lên đường sao, mới sớm vậy đã tới rồi? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Có lẽ là nhìn ra được sự nghi ngờ của cô cho nên Lôi Duệ Tu vô cùng bình tĩnh đặt va li ở cửa, kéo Ôn Tranh đi tới, không hề khách sáo nói: “Tới ăn ké bữa sáng.”
Mười phút sau, hai người đàn ông ăn xong trước trao đổi ánh mắt, rồi hiểu ý đứng dậy đi ra phòng khách.
Nghiên Thời Thất nhìn theo bóng lưng bọn họ, rồi mới xoay đầu nhìn Ôn Tranh đang ung dung thong thả ăn trứng chiên. Cô cắn đũa, cách bàn nhỏ giọng hỏi, “Anh rể cũng đi Đế Kinh với chúng ta sao?”