Đây là khu vực dành cho gia đình quân nhân cư trú nằm ngoài Tứ Hoàn của Đế Kinh. Dù ông cụ Đoan Mộc đã về hưu, không lo đến chuyện bên ngoài nhưng danh hiệu người có công lớn vẫn có thể kinh động bốn bề. Mà trong khu vực này, từ trước tới nay có một diện tích rất lớn thuộc quyền sử dụng của gia tộc Đoan Mộc.
Lính canh đứng gác trước cửa khu nhà vừa thấy hai chiếc xe Hongqi đến gần thì đưa tay cản lại.
Đây là quy định kiểm tra thông thường, người và xe ra vào nhất định phải kiểm tra giấy tờ, dù là nguyên thủ cũng vậy.
Sau khi lính gác cho đi, Trịnh Đạc vừa lái xe vừa giải thích, “Cô Nghiên, quy định trong khu vực của chúng ta rất nhiều, khoảng thời gian này ông cụ bảo tôi đi cùng hai người. Nếu có việc cần ra ngoài, cô và cậu có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Được, cảm ơn chú Trịnh.” Nghiên Thời Thất nói xong thì rời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt trầm tĩnh của cô lướt nhanh qua khu vườn được tạo cảnh tỉ mỉ và một tòa biệt thự đang dần dần hiện ra trước mắt.
Quả nhiên nơi này không giống với các khu biệt thự của người dân khác, tuy khắp nơi đều là tòa nhà kiểu Tây, nhưng lại lộ lên cảm giác xưa cũ rất rõ ràng, không phảiphong cách kiến trúc Châu Âu mới nổi mấy năm gần đây mà là màu sắc giản dị của thời dân quốc thế kỉ trước.
Trịnh Đạc cười híp mắt liếc kính chiếu hậu. Trông thấy Nghiên Thời Thất đang quan sát cảnh sắc khu nhà, gương mặt chữ quốc vuông vắn của ông ta hiện lên vẻ thật thà và chính trực, nhiệt tình giới thiệu: “Cô Thời Thất, khu vực của nhà Đoan Mộc chúng ta ở số mười tám trước mặt.”
“Đây là diện tích dùng riêng độc quyền. Bên trong có tám căn biệt thự và ba vườn hoa. Bình thường nhàn rỗi, hai người có thể đi dạo.” Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Tám căn biệt thự... Nghiên Thời Thất hơi kinh ngạc. Cô không hiểu kĩ càng về tình hình nội bộ của gia tộc Đoan Mộc, ban đầu chỉ nghe Ôn Tranh tóm tắt đơn giản.
Nhưng từ vài chi tiết nghe được thì nhà Đoan Mộc là gia tộc lớn phức tạp nhiều nhánh, còn rắc rối hơn các gia đình lớn giàu có ở Lệ Thành rất nhiều.