Người Dấu Yêu Ơi

Chương 675



Chương 675NỮ THẦN, XIN CHÀO, TÔI LÀ VƯƠNG ĐẠI GIA CỦA CÔ!
Nghiên Thời Thất bị Tần Bách Duật kéo lên phòng ngủ chính ở tầng hai.

Trong phòng đầy đủ mọi thứ, chăn gối đều mới đổi, có thể thấy rằng vì muốn họ ở thoải mái hơn, quả thật ông ngoại đã chuẩn bị rất nhiều.

Lúc vào cửa, Nghiên Thời Thất quan sát bố trí trong phòng, không chú ý đến tia sáng lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật.

Lúc đóng cửa cô còn bùi ngùi bày tỏ: “Hệ thống sưởi địa nhiệt ở phương bắc đúng là quá thoải mái!”

Dứt lời, trời đất bỗng chao đảo, cô bị đè lên cánh cửa, nghênh đón cô chính là một nụ hôn nóng bỏng.

Nụ hôn kết thúc, hai gò má Nghiên Thời Thất đỏ bừng yêu kiều.

Cô thở gấp, dựa lên bờ vai của anh để hồi phục hơi thở, miệng tê rần.

Tần Bách Duật ôm lấy vai cô, thỏa mãn thở dài, “Chờ về đến Lệ Thành, Vịnh Lâm Hồ cũng sẽ đổi thành hệ thống sưởi địa nhiệt.”

Ánh mắt Nghiên Thời Thất long lanh nước, cô vỗ lên vai anh một cái, giọng điệu mang theo hờn dỗi: “Bây giờ bốn người chúng ta ở đây, anh không sợ bên Tranh Tranh đột nhiên đi vào à?”

Ý nghiền ngẫm lướt qua đôi mắt, anh dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, “Họ không rảnh.”

Nghiên Thời Thất đờ đẫn một chốc, không nói lại được.

***

Nửa tiếng sau, hai người đàn ông dắt người phụ nữ của mình quay về phòng khách một lần nữa.

Thời gian quá ngắn, còn là ban ngày, đương nhiên không xảy ra chuyện gì, nhưng họ vẫn có thể quấn quýt giải khát.

Lúc này đã quá hai giờ chiều, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi trên xô pha đưa lưng với cửa sổ, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu ngồi đối diện họ.

Không hề bất ngờ, khóe môi của hai chị em đều hơi sưng lên.

Trên bàn trước mặt có cốc và ấm trà sạch sẽ, bình đun nước đang kêu ù ù.

Sau vài giây im lặng, Ôn Tranh nghịch cúc áo sơ mi trên người mình, giọng điệu bình thản, “Ban nãy ông ngoại gọi cho chị, nói rằng buổi tối sẽ làm tiệc gia đình, người nhà Đoan Mộc đều quay về.”

Nghe vậy, môi Nghiên Thời Thất giật giật nhưng không phát biểu ý kiến.

Lần đầu tiên cô đến khu nhà quyền quý như nhà Đoan Mộc, cảm giác hoàn toàn lạ lẫm khiến hành vi cử chỉ của cô đều rất cẩn thận.

Hôm nay là thứ sáu, người trong gia tộc Đoan Mộc phần lớn đều nắm chức vị quan trọng ở Đế Kinh, công việc bề bộn là điều dễ hiểu.

Nhưng Dung Uẩn lại mang đến cho họ cảm giác không thật lòng.

Không biết những người khác trong nhà Đoan Mộc có tác phong hành động ra sao.

“Rầm...”

Đúng lúc này, khi họ đang bàn bạc tiếp theo sẽ sắp xếp thế nào thì cửa sổ sát đất trong phòng khách rộng lớn đột nhiên truyền đến tiếng vang nặng nề.

Nghiên Thời Thất quay lại nhìn đầu tiên. Ánh nắng hơi chói mắt nhưng giữa bóng râmlớn, hình như cô trông thấy một bóng người lảo đảo, bò ra ngoài từ bụi cỏ ngoài cửa sổ. w●ebtruy●enonlin●e●com

Ôn Tranh cũng đúng lúc đứng dậy, đi về phía trước cửa sổ quan sát, lẩm bẩm một câu, “Tiểu Sênh?”

Nghiên Thời Thất nghi hoặc, “Ai thế?”

Ôn Tranh nhìn chàng trai đứng ngoài cửa sổ, lưng đeo cặp xách vẫy tay với họ, bất đắc dĩ xoa trán, “Con trai của Dung Uẩn, Đoan Mộc Sênh, năm này tầm mười bảy tuổi. Dựa theo vai vế mà nói, chúng ta phải gọi cậu ấy là... Cậu Út!”

Nghiên Thời Thất: “...”

Thiếu niên còn trẻ mà đã có vai vế thật lớn!

Chàng trai bên ngoài hơi kích động, sau khi chỉnh lại cặp xách sau lưng, không kịp phủi bụi trên ống quần đồng phục thì đã chạy về phía cửa chính.

Lúc Ôn Tranh mở cửa, Đoan Mộc Sênh kích động lạ thường, nhưng ánh mắt của cậu ta lại khóa chặt lên Nghiên Thời Thất ở trong nhà.

Cậu cười toét miệng, cười nhe răng híp mắt, chẳng thèm chào hỏi, lướt qua Ôn Tranh rồi đứng lại trước mắt Nghiên Thời Thất.

Cậu ta kích động đến mức nói năng lộn xộn, “Thập, Thập, Thập Thất nữ thần, xin chào, tôi... Tôi là Đoan Mộc Sênh, chính là... Là Vương đại gia ‘Thập Thất và người yêu hôm nay chia tay chưa’ trên Weibo! Cô, cô từng trả lời tôi đấy.”

Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu trợn mắt, há hốc mồm.

Gương mặt tuấn tú của anh tư Tần lập tức sa sầm như mực...