Người Dấu Yêu Ơi

Chương 688



Chương 688CON CŨNG CHUẨN BỊ QUÀ!
Lúc này, khi Đoan Mộc Bình Cách đưa chìa khóa xe qua bàn, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Hai đứa tự đi lấy xe, ngay ở công viên xe hơi Ngũ Hoàn, trong cửa hàng 4S hiệu Martha.”

Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh nhìn hộp đựng chìa khóa xe, động tác lại do dự.

Quà này là xe sang, có phần xa xỉ, cũng có sức nặng, khó tránh khỏi làm lòng người thấp thỏm.

Ông cụ Đoan Mộc Ngạc thấy dáng vẻ lưỡng lự của họ, bật cười ha ha, nhận đồ từ tay Đoan Mộc Bình Cách, thuận tiện đặt trước mặt các cô, “Hai cháu nhận đi, không cần khách sáo với bọn họ!”

Dứt lời, ông cụ lại nhìn về phía Đoan Mộc Bình Tranh ngồi đối diện, “Bình Tranh, con chuẩn bị quà gì cho cháu gái?”

Đoan Mộc Bình Tranh, bốn mươi bốn tuổi, hiện giờ là Chủ tịch của công ty hàng không tư nhân Bình Tường, con thứ ba.

Ông âm thầm liếc anh Cả và anh Hai, trong lòng phỉ nhổ hai người liên tục cuồn cuộn như nước sông.

Ban đầu rõ ràng đã nói là chỉ tặng quà lưu niệm là xong, kết quả thì sao? Một người tặng ngọc Phỉ Thúy, một người tặng xe thể thao, may mắn ông cũng chuẩn bị chu đáo.

Đoan Mộc Bình Tranh ho khan một tiếng, lấy ra một túi tài liệu từ phía sau chỗ ngồi.

Ông nhìn hai chị em Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, ánh mắt hiền hòa mỉm cười, nói: “Các cháu gái, cậu Tranh là người thô lỗ, không biết các cháu thích gì, đây là hai bản chứng nhận tặng quyền sử dụng máy bay tư nhân.”

“Đúng dịp công ty của cậu Tranh gần đây đặt mua một lượng lớn máy bay thương mại, tặng hai cháu mỗi người một chiếc, sau này muốn đi đâu thì cứ liên hệ thẳng với hàng không Bình Tường, rất tiện lợi!”

Lúc này, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đã trợn mắt, há hốc mồm.

Ông cụ Đoan Mộc Ngạc thì ngược lại, thở dài vô cùng hài lòng, “Món quà này không tồi, cậu Tranh có lòng quá!”

Vừa nghe vậy, cậu Lãng và cậu Cách hơi bực bội!

Đây là đang ghét quà tặng của họ không cho đủ tốt à?

Vậy có cần lát nữa họ cũng tặng thêm hai máy bay tư nhân cho các cháu gái không?

Trên bàn tròn, bởi vì hành động tặng quà hào phóng của Đoan Mộc Bình Tranh, cộng thêm lời khen của ông cụ, mọi người đều hiểu ngầm trong lòng, có thể thấy rõ sức nặng của hai cô cháu gái này.

Điều này dẫn đến người có nét mặt buồn bã tổn thương nhất không phải là Đoan Mộc Lam Nhã thì còn là ai.

Bà ngồi bên cạnh Dung Uẩn mà biểu cảm suy sụp, viền mắt ươn ướt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đột nhiên, bà cảm thấy căm hận bản thân vì ban đầu đã xử lí quá nhẹ nhàng chuyện của Ôn Tri Diên.

Trong lúc vô tình, nhất định bà đã làm tổn thương hai cô con gái.

Mắt Đoan Mộc Lam Nhã chan chứa ánh lệ nhìn Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh. Nếu nói bà chưa có quá nhiều tình cảm với Thời Thất, nhưng Ôn Tranh là con gái bà một tay nuôi lớn, khi đó ở nhà họ Ôn, sao bà có thể vì Diên Diên mà lơ là con bé, huống hồ lúc đó con bé còn bị thương nặng như vậy.

Càng nghĩ, trong lòng bà càng đau, viền mắt cũng đẫm lệ.

Ngồi bên cạnh bà, thầm nghe thấy tiếng nghẹn ngào đè nén, Dung Uẩn bèn nhìn sang. Trông thấy Đoan Mộc Lam Nhã cúi đầu lau mắt, bà ta kinh ngạc vỗ đối phương một cái, “Lam Nhã, sao vậy?”

Đoan Mộc Lam Nhã hoảng hốt, vội vã lắc đầu liên tục, “Con không sao.”

Khi hai người nói chuyện, có một người trên bàn ăn từ từ đứng dậy, “Chuyện này...”

Vừa dứt lời, động tác gắp thức ăn của ông cụ Đoan Mộc Ngạc khựng lại giữa không trung, nhìn chăm chú cậu ta, ấn đường nhăn lại, “Thằng nhóc hỗn này, đứng dậy làm gì?”

Đoan Mộc Sênh đứng trước bàn mặt đỏ đến mang tai. Cậu sợ ba mình!

Cậu nhìn lén Nghiên Thời Thất, không dám lỗ mãng trước mặt ba ruột của mình, gãi đầu, lẩm bẩm: “Ba, con cũng chuẩn bị quà...” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Dung Uẩn thấy Đoan Mộc Sênh bị quở trách, cũng chẳng an ủi, để ý đến Đoan Mộc Lam Nhã nữa. Bà ta nhìn ông cụ từ xa, cố ý pha trò, nói: “Ông à, dẫu sao Tiểu Sênh cũng là cậu của hai cháu gái, thằng bé cũng có lòng tốt, ông đừng nói con như vậy!”