Chương 699TỤC NGỮ NÓI, CÓ LẼ LÀ NÓNG TRONG! Nghiên Thời Thất rất ngờ vực khi đối diện với nét mặt thay đổi của Ôn Tranh.
Cô vô thức khịt mũi, lập tức cảm thấy trong khoang miệng hơi dinh dính. Còn tưởng là chảy nước mũi, cô thuận tay lau một chút, màu đỏ đậm liền đập vào mắt.
Cô ngẩn ngơ nhìn vết máu trên đầu ngón tay của mình.
Sao lại chảy máu cam rồi?!
Nghiên Thời Thất không kịp nói, chỉ có thể ngẩng đầu, dùng ngón cái chặn lỗ mũi. Khi tay còn lại bị Ôn Tranh kéo lấy, cô lẩm bẩm một mình, “Rất lâu rồi em chưa chảy máu cam, mười mấy năm đấy.”
Ôn Tranh cẩn thận dìu cô lên xô pha, run tay tìm di động, khó khăn lắm mới kết nối được điện thoại. Lúc mở miệng, giọng nói cô tràn ngập nức nở, “Lôi Duệ Tu, các anh mau về đi, Tiểu Thất có chuyện rồi!”
Lúc này, Nghiên Thời Thất đang ngẩng đầu, cố gắng hết sức muốn lấy khăn giấy trên bàn nước, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên và bất đắc dĩ.
Cô nghe được sự sợ hãi của Ôn Tranh, thấy chị gái cúp máy, mới dùng giọng mũi đậm đặc trêu đùa, nói: “Chỉ chảy máu cam thôi mà, không phải chuyện lớn, chị đừng lo lắng.”
Cô nghĩ, có lẽ do hệ thống sưởi địa nhiệt ở phương bắc quá khô hanh, độ ẩm không khí lại không đủ, thân thể khó thích ứng nên mới như vậy.
Tục ngữ nói: Có lẽ là nóng trong người!
Nhưng Ôn Tranh căn bản không nghe lời, lấy hộp khăn giấy trên bàn uống nước đưa cho Thập Thất. Cô không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm gương mặt dính máu của em mình.
Ai cũng có thể xảy ra chuyện, nhưng Tiểu Thất không thể!
Đây là em gái cô, đụng vào cô còn đau lòng, càng khỏi nhắc đến ban nãy cô vừa ngước mắt liền trông thấy trên lỗ mũi và cằm của Tiểu Thất đều nhỏ máu, thậm chí còn cảnh tượng lắc đầu liên tục là lo âu đến mức nào.
Nói thế nào nhỉ!
Chính bản thân Nghiên Thời Thất cũng không ngờ, cô lại chảy máu cam dữ dội đến thế.
Sau khi lau khăn giấy, máu vẫn không ngừng tuôn ra, cứ như không có ngày mai.
Ôn Tranh liên tục giúp cô lau chóp mũi. Mặt đất đầy khăn giấy dính máu của Thập Thất, trông rất đáng sợ.
Chỉ cần nghĩ cũng biết, Tần Bách Duật trở về nhìn thấy tình cảnh này thì gương mặt lạnh lùng lãnh đạm sẽ hiện lên vẻ sợ hãi thế nào.
***
Chưa đầy mười phút sau, người không đi làm trong nhà Đoan Mộc đều gấp gáp đến biệt thự Anh Hoa Viên.
Ông cụ Đoan Mộc Ngạc dẫn đầu, nét mặt mỗi người đều mang theo kinh hoàng. Lúc vào cửa, trông thấy giấy dính máu khắp đất trước tiên, trái tim của ông cụ siết chặt lại.
“Cháu Thất, cháu làm sao thế này?”
Ông cụ được Dung Uẩn dìu, vốn dĩ đi đường không nhanh nhẹn, bây giờ lại sải dài bước về phía trước, suýt mất thăng bằng.
Vài người cậu đã đến công ty từ sớm, chỉ còn Đoan Mộc Lam Nhã rảo bước ngay sau lưng họ.
Ông Trịnh vẫn đang không ngừng gọi điện thoại liên lạc với bác sĩ gia đình, nhanh chóng đến đây một chuyến. Mỗi người đều rất bận rộn.
Lúc này, Tần Bách Duật ngồi bên cạnh Nghiên Thời Thất, để cô tựa gáy vào bả vai của mình, trên trán còn đắp khăn mặt, trong hai lỗ mũi... nhét hai miếng bông. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Cô ngẩn ngơ nhìn mọi người chạy đến, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, giống như một con đà điểu, chui vào cần cổ của chồng.
Hình tượng người mẫu của cô, tiêu tùng rồi!
Quả thật chỉ là chảy máu cam mà thôi!
Bấy giờ, ông Trịnh vừa cúp điện thoại thì Tần Bách Duật quay về phía ông, giọng điệu lạnh lùng, khàn đặc kì quái, “Ông Trịnh, phiền ông thông báo với bảo vệ ở ngoài cửa, lát nữa có đoàn xe cứu thương tiến vào, để bọn họ cho qua.”
Khu nhà Đoan Mộc có rất nhiều quy tắc, nếu không phải tính cách đủ bình tĩnh để anh duy trì tỉnh táo, e rằng hiện giờ anh đã sớm gọi máy bay trực thăng đến, bay thẳng về Lệ Thành.
Ông Trịnh đối mặt với ánh mắt sâu thẳm như vực sâu của Tần Bách Duật, trong lòng căng, gật đầu liên tục, “Vâng vâng, không vấn đề, tôi đi ngay, đi ngay!”