Chương 713HAI ĐỨA NÓ LÀ CON CHÁU NHÀ HỌ ĐOAN MỘC, CẦN GÌ ĐẠI GIA! Thái độ ông Ôn Sùng Lễ rất từ ái. Ông cụ không câu nệ gò bó như vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng. Ánh mắt ông cụ nhìn hai cô cháu gái cũng ngập tràn thương yêu.
Không cần biết ông cụ Ôn giả vờ hay thật lòng, trong mắt ông cụ Đoan Mộc Ngạc, tất cả đều là làm bộ làm tịch, vô cùng giả dối.
Nhân lúc chưa khai tiệc, ông cụ Đoan Mộc Ngạc đặt mạnh tách trà lên bàn, lườm Ôn Sùng Lễ cười mỉa, “Ông quan tâm hai đứa nó thật, sao còn bỏ bê hai đứa nó lâu vậy không hỏi tới?”
Giọng ông cụ Đoan Mộc Ngạc không khách khí chút nào, châm chọc mỉa mai vô cùng.
Lời này lập tức khiến Ôn Sùng Lễ không vui, ông cụ liếc ông Đoan Mộc Ngạc, mím chặt môi một lát rồi mới phản bác, “Ông già thô thiển, nói vớ nói vẩn cái gì đấy! Con cháu nhà tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm rồi. Cái gì gọi là bỏ bê hả, ông không biết chuyện trong nhà tôi thì đừng có nói linh tinh!”
“Tôi nói linh tinh cái gì?” Ông cụ Đoan Mộc Ngạc hung hăng đáp trả, vẻ mặt nghiêm túc, “Ông già họ Ôn, tôi nói cho ông biết, đừng tưởng tôi không biết mấy chuyện nát bét nhà họ Ôn các ông. Còn có mặt mũi nói chuyện trong nhà ông à? Để cháu ruột nhà mình lưu lạc bên ngoài suốt bao nhiêu năm thì thôi, lại còn thiên vị một người ngoài chỉ biết tính kế diễn kịch, mấy cái này còn cần tôi nói linh tinh sao? Ông nói tôi nghe chuyện nào trong số đó không phải chuyện nhà họ Ôn tự làm ra? Sao? Nếu không phải hôm nay tôi tự ý dùng danh nghĩa gia tộc Đoan Mộc mở tiệc chính thức nhận hai đứa nó, thì có phải ông định để thân phận con bé Thập Thất mập mờ nhưng vẫn phải gọi một tiếng ông nội không?”
Ôn Sùng Lễ bị nhiếc móc đến đỏ mặt tía tai, hơi thở dồn dập, mắt cũng đỏ lên, “Đoan Mộc Ngạc, ông nổi điên gì thế hả? Đã nói là việc nhà rồi ông còn bới móc ra, muốn tôi xấu mặt phải không? Ông không biết cái gì gọi là ‘Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại’ hả? Ông tưởng ông làm mất mặt nhà họ Ôn thì nhà Đoan Mộc không bị liên lụy chắc? Chúng ta là thông gia đấy, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu đấy. Cái ông già vô học không biết lí lẽ này!”
Hai ông lão ngồi ghế chủ tọa, gục gặc đầu đốp chát không ai nhường ai câu nào. Đám con cháu ngồi cạnh vừa đau đầu vừa không dám nhiều lời. Đến cả Dung Uẩn cũng tỏ ra cao ngạo ngồi một bên, làm như không nghe thấy gì.
Tập mãi thành quen rồi!
Thấy Đoan Mộc Bình Lãng đang đi tới đây, Ôn Tĩnh Hoằng không nhịn được phải nhắc nhở, “Ba, ba vợ, hai người đừng cãi nữa, người ta nghe thấy lại cười cho.”
Nghe thế, Ôn Sùng Lễ và Đoan Mộc Ngạc đồng thời nhìn Ôn Tĩnh Hoằng chằm chằm, cùng thốt lên, “Ai thèm cãi nhau với ông ta, hừ!”
Ôn Tĩnh Hoằng bị cả hai người quát, ngượng ngập sờ sờ mũi. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Mà hai ông lão cũng không đối chọi chan chát nữa, ai nấy hậm hực quay sang chỗ khác tiếp tục uống trà.
Lúc này, Đoan Mộc Bình Lãng bước tới sau lưng Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh, mỗi tay chống lên lưng ghế của một người, cười tủm tỉm nói, “Hai nhóc con, sẵn sàng chưa? Lát nữa mở tiệc, chúng ta sẽ giới thiệu hai đứa cho mọi người biết đấy!”
“Cậu Cả cứ giới thiệu Tiểu Thất nhiều một chút đi. Rất nhiều người đều biết cháu rồi, không nhắc đến cũng không sao.”
Ôn Tranh quay đầu nhìn Đoan Mộc Bình Lãng, muốn tranh thủ giành thêm sự chú ý cho Nghiên Thời Thất.
Buổi tiệc nhận người thân này, nhân vật chính vẫn là Nghiên Thời Thất.
“Được, không thành vấn đề. Tối nay cậu nhất định sẽ khiến tất cả mọi người đều biết Tiểu Thất là cháu ngoại nhà ta, xem xem sau này ai còn dám chửi bới con bé!”
Đôi lông mày rậm của Đoan Mộc Bình Lãng hiện lên vẻ nghiêm nghị và tức giận. Khoảng thời gian này từ trên xuống dưới nhà Đoan Mộc đều chú ý đến đời sống trong giới giải trí. Tin tức suy đoán về thân phận của Nghiên Thời Thất trên mạng cứ như trò cười với người trong cuộc.