Người Dấu Yêu Ơi

Chương 735



VỪA RỒI CÔ ĐÃ HỨA SẼ BẢO VỆ TÔI CHU TOÀN!
Nghiên Thời Thất đi vòng qua bàn trà nhỏ tới bên cạnh Ôn Tranh, kéo cô đứng lên nói: “Nếu bà ta không nói thì thôi vậy. Chẳng phải tay côn đồ ở hộp đêm lúc trước cũng đã khai rồi sao? Bà ta sai đám côn đồ đó hại chị, mỗi tội danh thuê giết người này cũng đủ để bị phán tử hình rồi.”

Đôi mắt tràn ngập bóng tối của Ôn Tranh dần sáng lại, cô bật cười tự giễu, “Chị chỉ lo nghĩ tới chuyện năm trước mà đã quên mất chuyện bị đẩy xuống hồ suýt chết chìm rồi!”

Cô vốn xem món nợ đó là của Ôn Tri Diên, nhưng lại quên mất đồng lõa Trang Nhân này.

Trang Nhân lúc này đang nằm trên đất chợt vô cùng sợ hãi bất an ngẩng đầu lên.

Nghiên Thời Thất bắt được ánh mắt của bà ta bèn xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống nói, “Tôi thật sự thấy tò mò, rốt cuộc tại sao bà phải âm thầm giúp Ôn Tri Diên nhiều đến vậy?”

“Mày, tụi mày đã biết...”

Biết cái gì thì bà ta không nói tiếp. Bởi vì đau đớn ở bụng và sống mũi khiến bà ta không thể tiếp tục nói thêm chữ nào nữa.

Nghiên Thời Thất cười khẽ, nhưng chân mày khóe mắt đều lạnh buốt, “Bà cho rằng chúng tôi không biết cái gì sẽ tới lôi thôi với bà sao? Thật ra thì chúng tôi chỉ muốn hiểu rõ chuyện năm năm trước mà thôi.”

“Bà Trang có biết tại sao chúng tôi không để cho cảnh sát bên ngoài tiến vào đây không? Chúng tôi đang cho bà cơ hội, nhưng hình như bà không biết quý trọng thì phải!”

Trang Nhân bị lời nói của Nghiên Thời Thất dọa hoảng sợ. Bà ta lập tức ôm bụng ngồi dậy, mắt ngấn lệ, giọng nói thật khàn, “Cô... có ý gì?”

Nghiên Thời Thất bước tới, nghiêng người đứng trước mặt Trang Nhân. Đôi mắt cô rất sáng, là sự trong suốt không pha lẫn chút tạp chất nào, khiến cho Trang Nhân nhìn thấy rõ ràng bóng dáng vô cùng chật vật và thê thảm của mình trong đó.

Trong lúc hốt hoảng bà ta còn nghe thấy một câu, “Hộp đêm đã bị cảnh sát chìm bao vây từ lâu rồi, bà cho rằng mình có thể chạy thoát sao? Nhưng chỉ cần bà nói sự thật ra thì chúng tôi bảo đảm bà sẽ không sao cả.”

Nghiên Thời Thất nhẹ giọng dẫn dắt khiến Trang Nhân hơi dao động.

“Chỉ bằng… các người?” Trang Nhân nói chuyện không liền mạch. Thật sự là sống mũi quá đau đớn khiến cho bà ta chỉ có thể thở bằng miệng, vừa chật vật lại vừa buồn cười.

Nghiên Thời Thất thấy bà ta nghi ngờ thì lập tức nhíu mày lại, đứng lên nói, “Đúng, chỉ bằng chúng tôi thôi! Nhưng nếu bà không tin... Anh rể, cho cảnh sát vào đi.”

Cô vừa nói đã nhìn về phía Lôi Duệ Tu. Lôi Duệ Tu bình tĩnh gật đầu, “Được.”

“Khoan đã, đừng, tôi nói, tôi nói!” Chính mắt Trang Nhân nhìn thấy Lôi Duệ Tu lấy một chiếc bộ đàm trong túi áo khoác màu đen ra cũng không chống cự được nữa.

Trang Nhân vừa thốt lên, Lôi Duệ Tu đã tiện tay nhét bộ đàm trở vào trong túi.

Trang Nhân thấy như vậy cũng đỡ hoảng sợ hơn một chút. Bà ta dùng cả tay chân bò từ dưới đất dậy, dáng vẻ lảo đảo không còn đoan trang kiêu ngạo của người sống ở nhà họ Ôn nữa.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Trang Nhân đứng không vững nên chỉ có thể chống lên vách tường bên cạnh, hít thở dồn dập mấy hơi mới đi tới trước khay trà, cầm mấy tờ khăn giấy gấp lại rồi ấn lên sống mũi mình.

Bà ta sa sút tựa như chó nhà có tang, không còn phách lối và cay nghiệt như trước đây nữa.

“Nếu muốn nghe tôi kể thì các người phải chuẩn bị sẵn sàng bởi vì câu chuyện khá dài, có lẽ tôi phải kể từ... hai mươi bốn năm trước!”

Động tác kéo lấy Ôn Tranh xoay người của Nghiên Thời Thất chợt khựng lại. Bỗng nhiên cô cảm thấy hồi hộp, không ngờ bà ta lại nhắc tới chuyện hai mươi bốn năm trước?

Đây là... Thu hoạch ngoài ý muốn?

Hay là bà ta cố ý vòng vo?

Trang Nhân cầm khăn giấy hơi đè sống mũi lại, thấy đôi mắt Nghiên Thời Thất lộ ra vẻ ngạc nhiên thì trong mắt khẽ lóe lên tia sáng yếu ớt, “Nghiên Thời Thất, vừa rồi cô đã hứa sẽ bảo vệ tôi không xảy ra chuyện gì. Cho nên, có phải cô rất tò mò tại sao năm đó cô bị đánh tráo hay không? Còn nữa, vụ tai nạn xe năm năm trước đã xảy ra thế nào?”

Trang Nhân nói đến đây thì hơi khựng lại, vô cùng thần bí cười nói: “Các người muốn biết sao?”