Người Giám Hộ

Chương 7: Điểm thi



Vấn đề quyền giám hộ đời trước tra tấn Dư Sơ Lâm rất nhiều năm mà nay chỉ đơn giản như vậy đã lưu loát được giải quyết, còn một chút chuyện vặt đều do một mình Lăng Xuân giải quyết, vì tránh đi Dư Tu đang có chút cảm xúc mất khống chế nên Hà Long đưa Dư Sơ Lâm tới một nhà hàng, vừa ăn vừa nói chuyện.

Sinh hoạt mấy năm trong tù vẫn có chút ảnh hưởng tới Dư Sơ Lâm, hắn ăn cơm rất nhanh, nhưng lượng ăn lại tương đối ít, chẳng qua động tác thoạt nhìn cũng quy củ.

Hà Long đánh giá nửa ngày, có chút nghi hoặc, Dư Sơ Lâm cũng nhìn thấy tầm mắt của hắn, động tác gắp đồ ăn chợt dừng lại một chút, cúi đầu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mở miệng nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Đừng khách khí.” Hà Long thu hồi tầm mắt, nhắc tới một sự kiện khác: “Cậu của em chắc đã dùng hết số tiền bồi thường kia rồi, em chuẩn bị làm sao giờ?”

“Không làm thế nào cả, cứ theo quy định để ông ấy trả lại.” Dư Sơ Lâm không muốn nói nhiều về Dư Tu, sau khi trả lời thì nhanh chóng giải quyết nốt ngụm cơm cuối cùng trong chén, sau khi buông đôi đũa thì sử dụng giấy ăn chùi miệng, tỏ vẻ mình đã ăn no.

Hà Long nhìn bát cơm sạch sẽ của hắn, hội vàng dùng tốc độ nhanh nhất của mình để ăn cơm, nói: “Em chờ đã, ăn xong anh sẽ đưa em trở về.”

Hai người đều không phải người nói nhiều, không khí bỗng có chút trầm mặc, sau khi đưa người về nhà, Hà Long nhìn Dư Sơ Lâm rũ đầu ngoan ngoan ngoãn ngoan mà nhíu mi, đưa ra một vật đã được chuẩn bị từ trước cho hắn, nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, cái này cho em.”

Dư Sơ Lâm nhận túi, hỏi, “Đây là cái gì?”

“Di động.”

“…… Cảm ơn.”

Hà Long quét mắt liếc nhìn bả vai đơn bạc của hắn một cái, thanh âm không tự giác ôn hòa hơn: “Anh đây đi trước, em sửa sang mọi thứ xong thì gọi điện thoại cho anh, anh đưa em về khách sạn.”

Dư Sơ Lâm ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi tiễn Hà Long đi, hắn nhanh chóng đóng cửa lại, chạy thật nhanh về phòng khách ngã vào sô pha, tay từ trong túi lấy ra sờ sờ đầu, đầu óc vô cùng rối loạn, đột nhiên cảm thấy có chút mê mang  —— hắn thoát khỏi Dư Tu, lại lựa chọn một người hoàn toàn xa lạ là Lương Chu, cũng không biết lựa chọn này là đúng hay không?

Nghĩ lại đời trước cả đời bi thảm, hắn tự giễu mà cười cười, xoay người vùi mình vào gối ôm, thở dài, thôi, cho dù không đúng cũng không thảm hại như đời trước đâu. Hơn nữa di động thời đại này tuy rằng được phổ cập nhưng rất ít người lớn cho trẻ nhỏ sử dụng, Hà Long nói đưa liền đưa, vậy người giám hộ hiện tại cũng có điều kiện không tệ lắm… hẳn sẽ không giống như Dư Tu tính kế đồ của hắn đâu.

Tảng đá luôn đè nặng ở trong lòng đột nhiên biến mất, tinh thần căng chặt chợt buông lỏng mà có chút mơ màng ngủ.

Đời này, hắn hẳn có thể yên tâm học tập, sau đó thi vào trường đại học hắn thích… Hắn hình như đã quên thứ gì đó … Thôi, kệ đi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

Sự thật chứng minh, có thứ ngươi nghĩ quên là quên được. Khi nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, Dư Sơ Lâm rốt cuộc cũng khắc sâu ý thức mình đã trọng sinh trở về tuổi mười lăm.

Mười lăm tuổi, hắn vừa mới kết thúc kỳ thi tốt nghiệm mười lăm tuổi.

Thời gian hắn trọng sinh quá hố rồi, cư nhiên lại vào đúng ngày thi uối cùng, lúc ấy hắn cho rằng mình đang nằm mơ nên ngồi ngây ngốc tại chỗ mà không làm gì cả, chờ đến lúc hắn ý thức được thì tất cả đều đã xong, giờ thi chỉ còn mười phút cuối cùng.

Nhớ tới một loạt chỗ trống trong bài thi, hắn che mặt khóc không ra nước mắt, giãy giụa lại giãy giụa, sau khi không ngừng tự ám chỉ tâm lý, hắn kiên cường bò dậy và quyết định đi đến trường xem đáp án đề thi.

Đúng vậy, không sai, chính là xem đáp án!

Ngày hôm sau sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp, báo chí sẽ in toàn bộ đáp án đề thi, chủ nhiệm lớp có trách nhiệm triệu tập học sinh tập trung đối chiếu đáp án, chấm điểm, học sinh có thể thẩm tra kết quả. Đời trước hắn vì hoảng hốt mà bỏ lỡ việc thẩm tra, mà đời này … Đời này, hắn chỉ có thể trốn thôi.

… Trời mới biết hắn đã bao nhiêu năm không sờ qua sách giáo khoa và làm bài thi rồi.

Thật sự dũng cảm có gan mới đối mặt với thành tích thi thê thảm, Dư Sơ Lâm ở tuổi mười lăm tuyệt đối là một học trò giỏi, nhưng sau tuổi mười lăm… Ha hả.

Chủ nhiệm lớp Hồ Tuấn đánh giá điểm các môn thi của hắn, tay có chút run, nếp nhăn giữa lông mày cũng đủ kẹp chết ruồi bọ.

“Haz, Sơ Lâm à…”

Sống lưng hắn thẳng tắp, trên mặt bình tĩnh mà trong lòng thì có chút thấp thỏm, hắn ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: “Thầy Hồ có chuyện gì xin cứ nói thẳng ra, em… chịu được.”

Hồ Tuấn nhìn mặt hắn gầy đi một vòng, nghĩ tới chuyện nhà hắn lại không thể nói lên lời trách cứ, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng: Sơ Lâm à, tiếng anh của trò sao lại … Này, điểm này …”

“Thực xin lỗi.” Hắn cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai. Bởi vì không nhớ rõ đề thi, đối chiếu với kết quả thi ở đời trước để đánh giá, xét thấy hắn giao giấy trắng môn cuối cùng, tự hắn đánh giá cũng biết điểm thi đời này so với đời trước … thấp bao nhiêu.

Thành tích đời trước khi tra đã thấp, có thể nghĩ có bao nhiêu thảm hại, cũng khó trách chủ nhiệm lớp một bộ dạng “điểm này không khoa học, ta hít thở không thể thông.”

Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, Hồ Tuấn càng không thể nói nên lời, lắc đầu, buông bảng điểm xuống, suy nghĩ thật lâu mới chần chừ nói: “Sơ Lâm, điểm thi của trò muốn vào cao trung có chút khó khăn, học lực của trò không tồi, lần này chỉ là phát huy không tốt, nếu không … Nếu không trò học lại một năm thì sao? Trò nếu nguyện ý, năm học lại này thầy sẽ chủ nhiệm trò.”

“Cảm ơn ý tốt của Thầy Hồ, chỉ là việc học lại … em khả năng không cần ạ.” Trong lòng Dư Sơ Lâm ấm áp, trên mặt không tự giác nở một nụ cười, bộ dáng hắn thanh tú, càng tăng sự hảo cảm, “Người giám hộ của em hiện là người thành phố B, qua một thời gian nữa em sẽ khởi hành tới thành phố B, đến lúc đó học lại hay lên cao trung còn phải hỏi ý kiến người đó. Thầy yên tâm, em sẽ không bỏ dở việc học của mình.”

Hồ Tuấn nghe vậy thì ôn hòa đi một chút, gật gật đầu, nói: “Thì ra là vậy, nhưng cậu trò hiện đang sinh hoạt ở thành phố B sao? Thầy sao chưa từng nghe nói.”

Ý cười trên mặt Dư Sơ Lâm phai nhạt đi vài phấn, đủ loại ý niệm dao động trong lòng, cuối cùng lựa chọn một bộ dáng thương tâm, cúi đầu nói: “Không phải là cậu ạ, người giám hộ của em giờ là anh trai em ạ.”

“Anh trai? Sao lại thế này?” Hồ Tuấn nhíu mày, hỏi: “Trò không phải là con trai độc nhất sao? Lại có biến cố gì đây?” Hắn tự nhận mình vẫn hiểu học sinh Dư Sơ Lâm này, hắn từng gặp qua Dư Tu vài lần, người này trông cũng không tệ lắm, sao tự dưng lại thay đổi người giám hộ là một  người khác.

“Cậu của em … dùng khoản tiền bồi thường của mẹ em để mua xe…” Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hồ Tuấn một cái, lại cúi đầu, ngón tay như phản xạ nắm chặt tờ kết quả thi, khớp xương dừng sức mà trắng bệch, “Người khác đều nói ông ấy tiếp cận em vì tiền, em không biết … Nhưng ông ấy thật sự đã sử dụng khoản tiền bồi thường tai nạn của mẹ em, đó là tiền mẹ em dùng mạng để đổi lấy, em thực tức giận, nhưng ông ấy là cậu của em, em không biết nên làm gì mới tốt bây giờ…

“Cái gì?” Thầy giáo dùng cả đời dạy học và làm giáo dục, một thầy giáo tam quan chính trực bị tin tức này làm chấn động mà thất thần hồi lâu, ông ngẩn người, sau đó nôn nóng nhìn về phía hắn, vội vàng hỏi: “Trò đây đều là nói thật? Trò xác định?”

“Vâng!” Hắn rũ mắt, che đi sự tính kế trong mắt mình, giọng vẫn rất nhỏ: “Vốn dĩ em không tin, nhưng chứng cứ trên tay luật sư vô cùng chính xác, cậu của em lại không thể lấy ra số tiền kia…”

“Này, này … Ngay cả súc sinh cũng không bằng!” Hồ Tuấn đập thật mạnh lên bàn, mặt đỏ vì tức giận, trong lòng thì đau lòng cho số phận nhấp nhô của chính học trò mình, “Thầy còn nghĩ hắn là một người tốt, lại không nghĩ rằng… Thật là không có lẽ nghĩa liêm sỉ, lòng lang dạ sói!”