Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 28: Trận Chiến Trong Sa Mạc



Chuyến đi lần này đối với tiểu đội 111 mà nói không chỉ là lần đầu tiên, mà còn là lần thứ nhất để khẳng định với trường sĩ quan rằng sáu người các cô chẳng ai là bất tài.

Bốn giờ sáng, theo sáu tiểu đội khác cùng gần mười giáo quan, mọi người nhanh chóng lên xe chuẩn bị tới cục cảnh sát họp phân công và bàn giao nhiệm vụ.

"Mọi người biết đấy. Nhiệm vụ hôm nay không còn đơn giản là luyện tập trên thao trường hay huấn luyện thực tế nữa, mà liên quan trực tiếp tới sự sống còn của chúng ta. Vì vậy tôi hy vọng mọi người có thể cố gắng phát huy toàn bộ khả năng của bản thân, cũng như ra sức chung tay với cảnh sát triệt phá đường dây buôn bán này."

Nằm ngoài dự đoán, phó hiệu trưởng Mã cũng tham gia chiến đấu cùng mọi người. Song chủ yếu là do ông không an tâm khi để Trương Hàm Vận đơn phương độc mã xuất trận, bởi ông hiểu rõ Hàn Tự đã để mắt tới cô.


Tuy rằng ngần ấy năm không gặp, thế nhưng sự xảo quyệt của lão già đó tuyệt đối không thể lơ là.

Trương Hàm Vận trầm mặc nghiên cứu bản đồ sa mạc, thực sự mà nói địa phương này quá mức rộng lớn. Cô càng nghĩ càng không hiểu vì sao nhà trường lại chọn tiểu đội 111 cùng những tiểu đội không thuộc top đầu đi, thay vì chọn 212 hay những tiểu đội thuộc đại đội nòng cốt B hoặc C.

Chợt, một ý tưởng kì lạ lóe lên trong đầu cô...

Hàn Tự.

Quả nhiên là hắn. Thậm chí ngay cả con gái mình hắn cũng dám mang ra mạo hiểm.

Liếc về phía Hàn Tuyết đang ngồi cách mình hai hàng ghế, trong lòng cô nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.

Liệu nàng có nghĩ tới chuyện này hay không? Liệu nàng có biết hay không?

***

Buổi gặp gỡ và bàn giao công việc tại cục cảnh sát diễn ra tương đối nhanh. Phần vì mọi người đều không muốn trễ nãi nhiệm vụ, phần vì cảnh sát tại khu tự trị đã liên lạc đến rồi báo cáo rằng mọi việc đều đã chuẩn bị hoàn tất.


Cho nên đúng sáu giờ sáng, hàng xe chuyên dụng nối đuôi nhau rời khỏi thành phố, tiến thẳng tới sa mạc Taklamakan.

"Lão Đại, cậu sợ không?" 

Lão Nhị ghé vào tai đồng đội thì thầm.

"Sợ? Vì sao phải sợ?" Lão Đại hiển nhiên chẳng hề bận tâm đến lời của hắn.

"Ý tôi là liệu chúng ta..."

"Này đồng chí Lão Nhị, chúng tôi sẽ đá cậu xuống xe ngay bây giờ đấy."

Đôi bên nhốn nháo một hồi, Hàn Tuyết ngồi ở phía trước bỗng gõ lên cửa kính ra hiệu mọi người giữ im lặng. Sau đó quay xuống, bắt đầu tiết học thủ ngữ.

"Tôi tin mọi người đều đã được học qua bộ môn này rồi. Hiện tại cùng nhau ôn tập qua một chút, ít nhất thì trong trường hợp bão cát ập đến hoặc trường hợp nguy cấp không thể dùng lời để trao đổi với nhau, chúng ta vẫn có thể sử dụng cách giải quyết này."


"Ôi, đây chính là môn tủ của tiểu Lục đấy." Lão Tam cười đến vui vẻ. "Nào tiểu Lục. Nhanh phối hợp cùng Hàn giáo quan đi."

Đang yên đang lành ngồi không cũng trúng đạn. Trương Hàm Vận âm thầm nhéo lưng Lão Tam, kế tiếp lên tiếng đáp: "Dẫu sao tôi cũng chỉ là gà mờ thôi. Hàn giáo quan, cô đừng để ý Lão Tam ba hoa. Cô mau hướng dẫn đi."

Thái độ lãnh đạm của cô hiển nhiên khiến Hàn Tuyết không vui. Song nàng vẫn cố gắng nuốt toàn bộ uất ức xuống, cùng mọi người ôn tập thủ ngữ.

Thời điểm đưa mắt nhìn Trương Hàm Vận, thấy cô cũng đang đặt toàn bộ sự chú ý lên mình. Nàng âm thầm cụp ngón giữa và ngón áp út ở bàn tay trái xuống*, kế tiếp căn góc chuẩn sao cho chỉ mình cô nhìn thấy, sau đó giơ lên.

(*) Hành động mang ý nghĩa I Love You.

Trương Hàm Vận lập tức ngẩn người.
Đem tầm mắt một lần nữa rời đi, cô dùng mọi cách để ép bản thân thôi không nghĩ đến nàng, cũng như hạnh phúc ngắn ngủi mà trước đó mình từng trải qua.

Khung cảnh tuy hùng vĩ nhưng khắc nghiệt của sa mạc nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt. Mọi người ai nấy đều không hẹn mà hít sâu thở dài, nhiệm vụ lần này quả thực khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

"Kiểm tra thiết bị truyền tin, mặt nạ phòng độc, bình dưỡng khí, giáp chống đạn, vũ khí... nếu không có sự cố chúng ta lập tức xuống xe." Hàn Tuyết cầm mặt nạ phòng độc trên tay. "Trong trường hợp bão cát ập đến, nhất định phải đeo nó vào. Tất cả nghe rõ rồi chứ?"

"Rõ rồi." Tiểu đội đồng thanh hô lên.

"Chúng ta sẽ phối hợp cùng tiểu đội 100 và 150, ngoài ra còn có các đội hình cảnh khác. Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ thành công thôi. Cố lên."
"Cố lên."

"Cố lên."

Từng tốp người nhanh chóng xuống xe rồi di chuyển tới những vị trí được phân công. Hơi nóng hầm hập phả vào mặt phi thường khó chịu.

"Địa hình thời tiết ở nơi này đặc biệt chênh lệch. Ban ngày có thể nóng, song càng về đêm nhiệt độ càng giảm, thậm chí có đôi khi còn giảm tới mức âm." Hàn Tuyết cẩn thận cầm khẩu súng ngắm trong tay. Vừa nằm sấp xuống vừa cảnh cáo.

"Hàn giáo quan, nghe nói thời tiết ở Nga mùa đông cũng rất khắc nghiệt. Cô thực sự đã chiến đấu nhiều năm như vậy sao?" Lão Nhị tò mò hỏi.

Nước Nga...

Đó là vùng đất cả đời này nàng vĩnh viễn không muốn nhắc lại.

May mắn thay, lời của Lão Tam đã vô tình giúp nàng giải vây.

Nguyên lai hắn nói: "Đương nhiên là Hàn giáo quan ở đó huấn luyện cùng chiến đấu rồi. Lão Nhị à, cậu không cần mở miệng hỏi cũng không ai đánh giá cậu ngu đâu." 
Trương Hàm Vận cố tình chọn vị trí cách xa Hàn Tuyết. Cô cũng cầm chặt khẩu súng trong tay, chẳng buồn tham gia vào cuộc trò chuyện của đồng đội mà dùng ống nhòm quan sát tình hình xung quanh.

Hiện tại mọi người đang ở vị trí cao hơn so với con đường mà kẻ địch có thể đi ngang qua. Do đó khi chưa thấy bóng dáng của kẻ địch, chí ít vẫn có thể cùng nhau trao đổi vài câu phù phiếm để giảm bớt căng thẳng.

Ba giờ chiều, mặt trời vẫn thiêu đốt trên đỉnh đầu, nguồn nước và oresol mang theo cũng đã được sử dụng một lượng lớn.

"Đồng chí cảnh sát, liệu có phải chúng ta bị lừa rồi không?" Lão Tứ uể oải hướng viên cảnh sát nằm bên cạnh mình than thở. Phơi nắng lâu như vậy thật khiến toàn thân hắn muốn nổ tung, quả thực chẳng khác nào bức chết người mà.

Tại khoảnh khắc cái nóng như định nhấn chìm vạn vật, thì tiếng động lớn cách nơi phục kích không xa liên tục vang lên. Hiển nhiên là tiếng súng nổ kết hợp cùng bom khói báo hiệu trận chiến chính thức bắt đầu.
"Mọi người chú ý hướng 1 giờ." Không hề chậm trễ, Hàn Tuyết đôi mắt lập tức kết hợp cùng ống ngắm, chưa tới hai giây đã chuẩn xác nhả đạn. "Theo sau khoảng 500 mét vẫn còn hai chiếc xe nữa. Chưa hết, dựa vào khả năng tính toán của tôi, quân địch nhất định có tổng cộng ít nhất khoảng bảy - tám xe."

"Nhưng Hàn giáo quan, đó đều là xe chống đạn." Lão Đại thu toàn bộ tiếng kim loại vô ích vào tai. Nội tâm thắc mắc không biết lúc nãy Hàn giáo quan là bắn thứ gì?

Song đáp án rất nhanh đã xuất hiện.

Nàng không bắn người, càng không bắn xe. Bởi vì thứ nàng vừa nhằm vào những kíp mìn được giấu bên lề đường.

Sức công phá của mìn lớn đến mức ba chiếc xe đi đầu đều bị phá nát, người bên trong hiển nhiên không còn xác. Chỉ còn lại bốn chiếc xe phía sau đang chuẩn bị rẽ lái bỏ chạy.
Mã Sơn cùng vị cảnh sát chỉ huy lập tức hạ lệnh vây bắt.

Đôi bên điên cuồng nổ súng. Cuộc đụng độ lớn này âu cũng là lần đầu tiên mọi người được chân chính trải nghiệm. Mặc dù chỉ là ở phía trên ngắm bắn yểm trợ, song Lão Ngũ mồ hôi nơi thái dương sớm đã tí tách nhỏ thành giọt, thậm chí gân xanh trên trán cũng rõ rệt nổi lên.

Nhìn xác những chiếc xe đang ngùn ngụt bốc cháy khiến ai nấy đều không khỏi ớn lạnh. Tuy nhiên Hàn Tuyết chỉ bình thản thu súng về, thiết bị liên lạc đồng thời truyền vào tai điều gì đó, nàng lập tức trả lời "rõ" rồi nói với đồng đội: "Phó hiệu trưởng Mã yêu cầu chúng ta nhanh chóng rút lui để bảo toàn lực lượng vì quân địch có thể gọi chi viện."

Nhân sinh nhiều khi tựa như một trò đùa. Bởi vì tại khoảnh khắc nàng vừa mới dứt câu, tiếng trực thăng đinh tai nhức óc từ xa dần rõ ràng truyền tới.