Người Ở Nơi Ngực Trái

Chương 32: Giam Cầm



Hàn Tuyết thực sự đã bị đội cứu hộ cưỡng chế đưa xuống sân. Nhìn dáng vẻ bất lực của nàng hiện tại chẳng khác nào con rối gỗ để mặc người ta giằng xé.

"Hàn giáo quan."

"Hàn giáo quan."

"Hàn giáo quan, cô ổn chứ?"

"Hàn giáo quan, tiểu Lục không ở chỗ cô ư?"

Trăm miệng một lời, năm người sốt ruột nhanh chóng hoàn thành nốt phần việc xách nước rồi tiến lại gần nàng. Ai nấy đều vô cùng lo lắng.

Nhắc tới tiểu Lục, Hàn Tuyết không khỏi run rẩy đáp: "Cô ấy không chịu xuống, đã trở lại cứu người rồi..."

"Nhưng... nhưng tầng hai sắp sập... nếu như nền tầng hai sập, sẽ kéo theo cả tòa nhà..." Lão Nhị cũng lẩy bẩy run theo. "Trương Hàm Vận cô ta có phải bị điên rồi không? Ngay cả tính mạng của bản thân cũng đem ra đánh cược?"

Mà hiện tại, Trương Hàm Vận cũng đã tìm được chủ nhân của thanh âm mình vừa nghe thấy. Đó là một cô bé chừng bảy tuổi, đang hoảng sợ ngồi co ro trong căn phòng cách nơi mọi người tập hợp không xa.


"Em tên gì? Cha mẹ em đâu?" Cô hỏi cô bé.

"Em tên Chu Lăng Lăng, cha mẹ em... em không biết. Lúc nãy nhiều người quá... em lạc mất họ." Cô bé vừa trả lời vừa thút thít khóc.

"Lăng Lăng? Ừm, đừng lo lắng, chị sẽ cứu em."

Sàn nhà đã xuất hiện nhiều vết nứt hơn, lửa cũng mơ hồ xuất hiện dưới chân. Trương Hàm Vận mặc dù tim đập thình thịch song cố gắng giữ bình tĩnh kéo cô bé lách qua những nơi an toàn để đi.

Chợt uỳnh một tiếng, phần mặt sàn ngăn cách giữa cô và căn phòng tập trung nơi Mã Sơn đang đứng chờ trực tiếp nứt làm đôi.

"Á..." Chu Lăng Lăng khóc lớn. "Chị ơi, có phải chúng ta sắp chết hay không?"

Đôi bàn chân bởi vì tiếp xúc với sức nóng quá lâu nên sớm đã trở nên bỏng rát. Ấy thế nhưng Trương Hàm Vận vẫn quả quyết lắc đầu: "Tất nhiên là không. Chú Mã, mau kéo em ấy qua giúp con."


Mã Sơn thấy tình thế nguy cấp cũng không dám chậm trễ. Ngọn lửa giờ đây đã bắt đầu len qua các khe hở, chỉ sợ rơi xuống dưới sẽ bị thiêu cháy.

Đem Chu Lăng Lăng an toàn đẩy về phía Mã Sơn, thời điểm cô chuẩn bị nhảy qua, thì vết nứt của bê tông chẳng khác nào tờ giấy trắng vụn, trực tiếp bị lửa xuyên rách.

"Chú mau cùng những người còn lại xuống đi. Con sẽ tìm đường khác." Trương Hàm Vận biết bản thân hiện tại chính là bị cô lập rồi. Tuy nhiên cô cũng không thể để Mã Sơn ở đây vùi thây với mình được.

"Tiểu Vận, con cứ nhảy qua đây, bằng không sẽ chẳng còn cách nào đâu. Đám cháy ở tầng một đã lan rộng khắp nơi." Mã Sơn gấp gáp vươn cánh tay còn lại ý muốn kéo cô sang.

Không được, nếu như Trương Hàm Vận thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc, thì cái mạng già này của hắn đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chẳng thể đối mặt với Trương huynh.


Trương Hàm Vận lắc đầu nói: "Chú Mã, mau đưa Lăng Lăng đi đi. Hai người đừng tiếp tục chậm trễ, nếu không sẽ chết chùm đấy."

Lời vừa dứt, ngọn lửa qua khe nứt lại tiếp tục thổi bùng lên.

Hai bàn chân đau đến mức khiến đại não và cả cơ thể choáng váng. Cô nói xong liền xoay lưng chạy về phía ngược lại: "Chú Mã, con biết hướng đông vẫn còn một con đường. Chú cứ xuống trước đi, con nhất định sẽ an toàn."

Mã Sơn vốn định đuổi theo cô, song bởi vì Lăng Lăng cho nên cũng chẳng còn cách nào khác.

Và kết quả, Trương Hàm Vận không trở lại.

Vĩnh viễn không trở lại.

Tại khoảnh khắc tòa nhà bảy tầng đổ sập xuống, cũng là lúc Hàn Tuyết chẳng còn hơi sức nào để tiếp tục than khóc nữa. Nàng ngồi bệt xuống đất, hàng mi dài vô thức dõi theo đám cát bụi vừa mới bay lên giữa đống lửa còn chưa thể dập tắt kia.
Xung quanh nàng như ù đi, bỏ qua tiếng cứu thương, tiếng cứu hỏa. Điều duy nhất nàng có thể nghĩ trong đầu khi ấy chỉ là Trương Hàm Vận bởi vì cứu một cô bé nên đã tình nguyện đổi cả mạng sống của chính mình.

Vậy còn chị thì sao?

Bất ngờ vùng dậy, nàng điên cuồng lao thẳng về phía đống đổ nát.

"Ngăn cô ấy lại." Mã Sơn thanh âm lạc đi. Trương Hàm Vận, là hắn tiếp tục không thể bảo vệ tốt con bé.

Trương huynh, lão đệ dám thề kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa cho huynh.

***

"Tiểu Tuyết."

Toàn thanh đau nhức khiến Hàn Tuyết chậm rãi hé mắt nhìn. Thì ra là mẹ ư?

Nhanh chóng ép bản thân thanh tỉnh, nàng chợt nhớ về những chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Rốt cuộc cũng ngồi bật dậy, đem kim truyền rút khỏi cổ tay rồi lao nhanh khỏi cửa.

"Tiểu Tuyết, con điên rồi." Hàn phu nhân nhìn loạt động tác bất ngờ của con gái. "Đây là bệnh viện ở Thượng Hải, cha mẹ đã đưa con về nhà, con còn muốn đi nơi nào nữa?"
"Nhà?" Nàng bỗng dừng bước, xoay đầu lại trào phúng cười. "Nhà sao?"

"Việc cha âm thầm sắp xếp để con và tiểu đội 111 tham gia nhiệm vụ nguy hiểm lần này, mẹ tưởng con không biết ư? Trong khi đó sáu học viên của con đều chỉ là những đứa trẻ. Họ thậm chí còn chưa trải qua bất cứ nhiệm vụ nào, ngay cả kinh nghiệm còn chưa kịp tích lũy."

"Đó là cách ông ấy dùng để đối xử với con gái ruột của mình phải không? Mẹ, con đã làm gì sai? Tiểu Vận đã làm gì sai? Mẹ còn dám nói đây là nhà? Mẹ xem, thà rằng mẹ cứ trực tiếp cầm dao hay dùng súng bắn chết con đi."

"Tiểu Tuyết..."

Vừa mới rời khỏi cửa và đặt chân đến hành lang, nàng đã bị bốn nam nhân mặc quân phục chặn đường.

"Tiểu thư, Thượng tướng dặn chúng tôi rằng thời gian này cô nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, không được rời khỏi bệnh viện."
"Cút."

"Tiểu..."

Còn chưa nói hết câu, Hàn Tuyết đã trực tiếp xông tới cùng hắn phân cao thấp. Tuy nhiên do nàng bệnh vừa mới tỉnh, đối phương lại có tận bốn người, bởi vậy sau một hồi vật lộn, nàng rốt cuộc cũng bị bắt trở lại phòng.

Không còn phương thức liên lạc, không còn cách nào để thoát khỏi địa phương chẳng khác nào khu biệt giam trắng.

Ngay cả sống chết của cô hiện tại nàng cũng không rõ.

Cảm giác bất lực nhanh chóng lấp đầy cơ thể khiến Hàn Tuyết lập tức vớ lấy con dao gọt hoa quả đặt ở mặt tủ đầu giường, hướng về phía Hàn phu nhân buông lời: "Nếu mẹ còn tiếp tục ngăn cản con đi, vậy thì ngày này năm sau cha mẹ trực tiếp làm lễ giỗ đầu cho con. Con mệt rồi, con thực sự mệt rồi."

"Hàn Tuyết, con mau buông dao xuống cho mẹ."

Tại khoảnh khắc mũi dao ngọn chuẩn bị xuyên vào da thịt, chiếc điều khiển TV chẳng biết từ đâu bay tới đập mạnh vào cổ tay nàng. Thành ra mũi dao đổi hướng rồi rơi xuống đất, còn bản thân nàng chỉ bị dao sắc cứa qua.
"Mày đúng là đồ bất hiếu."

Kiên định đứng trước cửa, Hàn Tự lạnh lùng nhìn con gái. Đứa con gái độc nhất của hắn dường như bị nhà họ Trương bỏ bùa mê thuốc lú, bao nhiêu năm rồi vẫn cứng đầu như vậy.

Hàn Tuyết bị đau, vừa mệt mỏi vừa bất lực, cuối cùng nàng ngồi bệt xuống đất. Nước mắt thi nhau chảy dài.

"Tôi hận các người... tôi hận các người..." Nàng lầm bầm trong cổ họng, cuối cùng tuyệt vọng gào lên. "Trương Hàm Vận vẫn chưa chết phải không? Là cha bắt em ấy đi phải không? Tại sao? Tại sao cha biết nhiệm vụ nguy hiểm nhưng vẫn giao cho tiểu đội 111? Để rồi người gặp nạn duy nhất lại là em ấy? Tại sao vậy? Các người thực sự muốn thấy tôi chết dần chết mòn dưới gông xiềng của các người ư?"

"Lát nữa nhắc hộ lý thu dọn toàn bộ vật dụng sắc nhọn và dễ vỡ mang hết khỏi phòng. Đừng để con bé tiếp tục làm càn như hôm nay."
Hàn Tự chẳng hề để ý tới nàng, nói dứt câu xong liền xoay người rời đi.

"Cha, người vẫn luôn sợ rằng nếu tiểu Vận còn sống, em ấy sẽ tìm cách đào lại quá khứ thảm sát của người phải không?" Hàn Tuyết cười lạnh. "Cha thực sự, thực sự đã gϊếŧ cả nhà người ta rồi. Thật là quá độc ác."

"Hàn Tuyết." Hàn phu nhân khẽ quát.

Nàng ngẩng cao đầu, rõ ràng không muốn để ai vào mắt: "Được. Kể từ hôm nay con sẽ ngoan ngoãn sống ở đây, nhưng cũng kể từ hôm nay, cha mẹ chính thức mất đi đứa con gái này."