Quả thật việc dẫn khí này không tính là khó, chỉ những người mới làm lần đầu có chút chưa quen nên thực hiện hơi vất vả. Đối với ba người Hùng, Cao, Phương chỉ sau một khoảng thời gian ngắn thì họ đã thực hiện thành thạo việc này.
Cảm nhận linh khí xung quanh cũng khiến họ phát triển thần thức, tuy có chút yếu nhưng thần thức của tu sĩ ở mức Ngưng Khí tầng một đã có thể nhận biết được linh khí trong không gian tốt hơn. Dẫn khí cũng vì thế mà thực hiện dễ dàng, mỗi lần dẫn thì có thể hấp thụ được nhiều hơn trước giúp cho linh lực bọn họ tăng vọt.
Mục tiêu tiếp theo của việc dẫn khí chính là xuất khí điều thể. Loại thần thông này tuy chỉ là thần thông nhập môn nhưng cũng có chút khó khăn với người mới. Với việc hấp thụ linh khí từ chỗ nồng đậm vào cơ thể thì việc dùng thần thức để đưa linh lực từ cơ thể ra ngoài lại khó hơn nhiều.
Chỉ khi nào dùng thần thức điều tiết linh lực một cách thành thục thì tu sĩ mới có thể thi triển được các loại công pháp theo ý muốn, việc này đòi hỏi phải bỏ một khoảng thời gian để luyện tập. Dễ nhất chính là việc dùng thần thức xuất linh lực điều khiển vật thể.
“Được rồi, các ngươi bắt đầu việc dùng thần thức mà xuất khí ra đi. Ta ở đây quan sát, nếu có lỗi sẽ chỉ điểm ngay.”
Lý Văn Bá đưa ba thanh kiếm gỗ nhỏ lên trước mặt bọn người Hùng, Cao, Phương đang ngồi để họ bắt đầu luyện tập.
Bằng vào việc cảm nhận linh khí lưu chuyển bên trong cơ thể, ba người nhóm Trần Huy Hùng cũng từ đó bắt đầu dùng thần thức đưa ra bên ngoài. Chỉ thấy họ bắt chỉ điểm lên không trung, dùng thần thức của bản thân từ từ đưa đợt khí nhàn nhạt từ ngón tay đi ra.
“Cứ tưởng tượng chúng như những sợi dây tơ mà bám vào đồ vật, sau đó dùng tay di chuyển.” Trần Trung Đô ôm hai tay trước ngực nói.
Hắn cũng dùng thần thức mà quan sát ba người ngồi trên mặt đất, trên mặt có chút trầm tư. Với việc dùng thần thức, Trung Đô thấy được quanh thân ba người đang ngồi đã có sự dao động của linh khí.
“Cả ba người này đúng là thiên phú tu luyện rất nhanh, nhìn dòng khí lưu chuyển kia thì chắc sẽ làm được nhanh thôi.”
Luồng khí dao động xung quanh nhóm người mỗi lúc một mạnh. Tại chỗ Trần Huy Hùng chỉ thấy xung quanh hắn có luồng ánh sáng hình cầu màu xanh lục nhàn nhạt bao phủ thân thể. Hai tay hắn rung rung như muốn làm gì đó.
Mà lúc này thần thức của Trần Huy Hùng cũng cảm nhận thấy rõ sự di chuyển của các luồng khí bên trong cơ thể. Linh khí dao động hỗn loạn chẳng đi đâu vào đâu nên chưa thể điều ra. Trần Huy Hùng lại đọc trong miệng một tràng khẩu quyết, áp chế luồng linh khí đó khiến nó trở nên hòa hoãn trong cơ thể.
“Xuất!”
Chớp thời cơ, Trần Huy Hùng giơ hai ngón tay chỉ lên phía trước, hắn dùng thần thức đưa linh lực từ đầu ngón tay đi tới thanh kiếm gỗ trước mặt. Cảm thấy thần thức đã bắt được kiếm gỗ hắn từ từ đưa tay lên cao dần, kiếm gỗ cũng sinh ra chuyển động sau đó bay lên trên không, cách đất một khoảng tầm nữa trượng.
Đôi mắt Trần Huy Hùng thấy vậy có chút mừng rỡ, hắn tập trung giữ thanh kiếm để không bị rơi trở lại, cố điều khiển nó chuyển động nhưng thật sự điều này chẳng dễ dàng gì, rất khó để khống chế nó theo ý mình.
“Xoẹt”
Đột nhiên từ đâu có thanh kiếm gỗ bay qua trước trán Trần Huy Hùng khiến hắn mất hồn mà động tâm, thanh kiêm trên không cũng vì mất khống chế mà rơi xuống.
“Gì vậy?”
Từ trên trán đột nhiên có một dòng nước nóng từ từ chảy xuống mũi rồi xuống cằm. Trần Huy Hùng đưa tay quẹt lên xem mà trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Máu... máu, sao lại có... có máu ở trên mặt ta?”
Hắn thất thần tới nỗi đột nhiên bật ngửa ra sau ngất lịm đi.
Sau một lúc Trần Huy Hùng cũng tỉnh lại, thấy trước mặt mọi người đang ngồi bao quanh hắn. Danh Cao thì đang quỳ trên đất sái dài về hướng Trần Huy Hùng.
“Huy Hùng, ngươi cho ta xin lỗi, lúc nãy là thanh kiếm của ta đã cắt ngang trán ngươi.”
Phải mất khoảng thời gian để Trần Huy Hùng ngợ ra người trước mặt nói gì. Hắn mơ hồ đưa tay lên trên trán thì mới thấy chỗ đó có dải lụa quấn ngang qua.
“Trời! May mà chưa trúng vào chỗ hiểm yếu.”
Lúc nãy khi đang thực hiện điều khiển thanh kiếm gỗ, Danh Cao trong một chốc lơ là đã điều khiển nhầm thanh kiếm bay tới chỗ của Trần Huy Hùng. Kết quả ra sao thì trước mắt ai cũng đã thấy rõ. Mọi người thấy vậy đều cười rộ lên.
“Tên khốn này vừa phải thôi, đừng cười trên nỗi đau người khác nha!”
Trần Huy Hùng cười gượng nói, chuyện này không phải lớn nên hắn cũng chả để bụng làm gì.
“Mọi người nhìn này.”
Đột nhiên có tiếng Nhã Phương bên cạnh vang lên làm cho cả đám đang ngồi thì liếc mắt sang.
Ở đó ngay trước mặt Nhã Phương, thanh kiếm gỗ của cô đang lơ lửng trên không trung một cách cân bằng. Nhã Phương liếc mắt vung tay lên cao thì thanh kiếm cùng bay lên theo, cô đưa tay qua bên nào thì thanh kiếm liền bay sang bên đó.
“Chà em gái ta thật sự giỏi à nha, anh trai còn chưa làm nó đứng vững được nữa.”
Nghe vậy thì Nhã Phương khẽ nở nụ cười, bỗng nói.
“Chưa hết đâu xem đây!”
Cô điểm chỉ trên không rồi giơ hai ngón tay ra phía trước, thanh kiếm từ đó cũng bắn ra xa, hướng cái cây phía trước mà bay tới.
“Đừng!”
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”
Chỉ sau vài cái chớp mắt, thanh kiếm gỗ được Nhã Phương điều khiển đã bay tới cắt tỉa cái cây trước mặt thành một hình thù kỳ dị.
Thiên phú của cô ta thật cao, chỉ trong một lát tập luyện đã có thể điều khiển phi kiếm tới trình độ như vậy. Đây cũng nhờ cô ta sở hữu thể chất hiếm mà thành, thể chất Mùi.
Lúc này cả bọn đều vỗ tay hoan hô tài năng của Nhã Phương, duy có mình Trần Trung Đô đang quỳ hai chân trên đất, mặt hắn có vẻ thất thần.
“Hết rồi, hết rồi...”
“Sao vậy Trung Đô, anh không thấy Nhã Phương lợi hại hay sao?” Danh Cao trên mặt cười cười hỏi.
“Cái cây... cây mà ta trồng... năm... năm qua. Hết rồi.”
“Cái gì?”
Cả đám nghe vậy thì giật mình, cái cây phía trước là cây cam mà Trung Đô đã mang theo vào lúc mới nhập môn vào đây năm năm trước. Vì đi xa quê để đỡ nhớ nhà nên hắn mới đem theo trồng, đợi khi kết quả sẽ ăn cho thỏa lòng mong nhớ.
Nhưng thật không ngờ cây còn chưa kịp kết quả thì Nhã Phương đã “xoẹt, xoẹt” mấy cái làm nó chẳng còn hình dạng gì, thế này thì chẳng thể nào mà kết quả được.
“Ta... ta thật lòng không biết. Trung Đô, anh tha lỗi cho ta nha!” Nhã Phương luôn miệng van xin một cách tha thiết.
Nghe thấy thế Trung Đô càng khóc òa lên thêm. Hắn nhớ mong quê hương chỉ coi cây cam này như người bạn đồng hương nên ngày nào cũng chăm sóc, vậy mà một lúc bất cẩn lại để xảy ra chuyện này.
“Cái cây uổng công ta trồng, trồng qua trồng lại mới lên cái cây.”
“Ngờ đâu ai mà tới, cắt tình cắt nghĩa cây ơi!”
Lúc này Lý Văn Bá đứng một bên thấy vậy lên tiếng.
“Này ngươi đừng làm vẻ khó coi đó được không, bọn học trò ngoại môn đang nhìn kìa. Công pháp của ta là công pháp thuộc tính Mộc, để lát nữa ta xem có thể giúp ngươi trồng cây mới được không.”
Thấy Văn Bá nói chắc như đinh thì Trung Đô cũng từ từ bình tĩnh, hắn đứng dậy đi tới phía cây cam thu gom cành lá bị đứt vào một cái túi rồi lẳng lặng đi ra sau.
“Này người đi đâu đó?” Văn Bá lên tiếng hỏi.
“Mai táng, bạn ta nó chớt rồi Văn Bá ạ!” Trung Đô vẫn giữ nét mặt thất thần, vừa đi vừa nói.
Nhìn hắn chả khác nào người vừa mới thất tình xong.
Văn Bá nghe vậy thì lắc đầu cười nói.
“Cái tên dở hơi này! Nhớ giữ lại một phần rễ đó không thì không cứu được đâu!”
Nói xong hắn quay sang ba người nhóm Trần Huy Hùng.
“Các ngươi đừng quan tâm, lo mà luyện tập tiếp đi.”
Cả bọn sau đó tiếp tục luyện tập không ngừng, ai cũng muốn bản thân không bị thụt lại nên họ đều cố gắng hết sức, một lòng chuyên tâm chả nghĩ đến việc khác.
Chỉ vài ngày sau, khả năng điều tiết linh lực của cả bọn đều có sự tiến triển rõ rệt. Họ không chỉ đơn thuần là đưa kiếm bay lên bay xuống mà dường như đã có thể dùng nó theo ý thích, chỉ cần ý nghĩ gì thì phi kiếm sẽ làm theo.
Ở trên tầng cao của núi Đông, khung cảnh nơi đây thật thoáng đãng, không khí có chút trong lành. Bên trong một tòa nhà nhỏ, trên cái bàn đá có hai người đang ngồi đối diện với nhau. Hai người mi thanh mục tú đang đặt những con cờ trắng đen lên bàn cờ trước mặt.
“Anh nghĩ chúng nó có thể trở thành học trò danh dự không, Thiết Tâm?”
“Đường dài thì mới biết ngựa hay, cứ chờ xem sao. Lúc này ta chưa thể nói được gì.”
Hai người này không ai khác ngoài Trương Thiết Tâm và Phan Thị Thúy. Cả hai vừa đánh cờ vừa bàn chuyện về nhóm người học trò ngoại môn ở dưới. Họ vừa đặt cờ vừa bàn chuyện phiếm mà phong thái như những vị quân sư cao minh đang điều khiển quân lính.
“Chuyện về linh mạch ở thượng nguồn thì sao rồi, lần trước anh đi có phát hiện gì không.” Phan Thị Thúy nét mặt nhu hòa hỏi.
Nghe thế thì sắt mặt Thiết Tâm vẫn bình tĩnh như thường, chân mày hơi nhếch lên đáp.
“Chẳng có phát hiện gì mới nhưng việc linh mạch bị thất thoát thì đúng là có. Ta đã báo với tông chủ rồi, đợi tới cuộc họp trưởng lão xem sao.”
Sau câu này thì cả hai người đều đồng dạng không nói gì thêm mà một lòng chuyên tâm vào bàn cờ. Không gian lại trở nên tĩnh lặng như tờ.
Hơn một tháng không ngừng luyện tập, cơ thể của Trần Huy Hùng cũng có nhiều sự thay đổi. Hắn ban ngày đến chỗ sảnh đường để tập luyện cùng hai người kia, ban đêm cũng tranh thủ ngồi trong phòng tu luyện thêm để nhanh chóng gia tăng tu vi.
Vào một đêm cách đây ba ngày, như thường lệ Trần Huy Hùng đang nhắm mắt dưỡng thần trong phòng, hấp thụ linh khí thì cơ thể bỗng có chút biến đổi. Hắn cảm thấy đột nhiên cơ thể mệt mỏi vô lực, tiếp ngay sau thì ý thức cũng mất dần, cả cơ thể đổ sầm xuống mặt sàn.
Trần Huy Hùng nằm im trên đất thì dị tượng bắt đầu xuất hiện. Toàn thân nổi lên hàng ngàn hàng vạn mạch máu màu đỏ thẫm, tứ chi vang lên tiếng răng rắc không ngừng. Chỉ thấy Trần Huy Hùng nằm quằn quẹo co ro một hồi lâu, cơ thể còn được bao bọc bởi làn khí xanh lục nhẹ.
Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào làm nổi bật lên những hình thù kỳ lạ trên cơ thể Trần Huy Hùng, nó có từng lớp từng lớp sẫm màu trông như vảy rồng đắp lên. Một quần ánh sáng vẫn kiên trì bao bọc lấy cơ thể, bỗng chốc cả căn phòng rung lên hồi nhẹ, ánh sáng tỏa ra xung quanh.
Tiếp theo ánh sáng dần dần thu lại vào bên trong cơ thể, dị tượng toàn thân cũng mất dần đi. Trần Huy Hùng vẫn nằm đó nhắm mắt mà không hề biết gì, hắn chả hay được cơ thể mình vừa có sự biến hóa kỳ diệu như thế nào.