Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 2: Thế giới huyền ảo



Chương 2 : Thế giới huyền ảo

Trải qua nhiều ngày ở đây Thanh Phi cũng dần hiểu ra mọi chuyện. Hắn rõ ràng đã xuyên vào cơ thể của một người nào đó tên là Trần Huy Hùng, hình như cơ thể này chỉ mới 16 17 tuổi.

Sau khi thấy Thanh Phi tỉnh lại thì mọi người trong nhà đều vô cùng vui mừng nhưng hắn chẳng biết ai là ai nên không có tí cảm xúc nào.

Để tránh không cho họ nghi ngờ thì hắn nghĩ ra một ý. Thanh Phi nói rằng bản thân đã bị mất trí nhớ nên không nhớ được gì, vừa hay bọn họ lại tin điều này và kể lại tường tận mọi thứ cho Thanh Phi nghe.

Cha của thân xác này là Trần Khôi, ông ta giữ chức quan Huyện của cái huyện này. Gia đình hắn vì thế mà trở nên lớn mạnh và giàu có nhất vùng.

Thanh Phi được kể lại rằng bản thân này vào một ngày của năm năm trước đã bị một cơn bệnh lạ rồi chìm vào hôn mê.

Sau đó hữu duyên được một vị tiên nhân đi ngang qua cứu giúp. Vì phát hiện bản thân Trần Huy Hùng có tiềm năng học phép tiên nên đã ban cho một viên thuốc phép, cũng nhờ thế nên cơ thể mới bình thường tới giờ rồi tỉnh lại.

Thanh Phi nghe hai chữ “tiên nhân” thì lúc đầu còn cho là bản thân đã nghe nhầm nhưng sau khi hỏi rõ ràng thì mới biết đây là thật. Cha hắn nói.

“Phải, con không nghe nhầm đâu. Đó chính là người học phép tiên. Những người như thế được coi như đỉnh cao của con người.”

Thế giới này không giống thế giới bình thường như Trái Đất, nơi này là một thế giới huyền ảo nào đó. Ở đây coi tu tiên như một xu hướng mà bất kì ai cũng hướng tới, các gia đình đều phấn đấu để mỗi nhà có một người đi học phép tiên.

Người tu tiên không chỉ sở hữu nhiều loại pháp bảo thần thông, các loại phép thuật kì diệu mà còn khiến tuổi thọ của họ kéo dài. Hiển nhiên tiên nhân đã trở thành một hình mẫu được cả xã hội coi trọng, có địa vị cực cao trong mắt mọi người.

Nghe ông lão kia nói con của họ có tiềm năng học phép tiên thì cha mẹ của Trần Huy Hùng đều vui sướng lên mặt. Họ luôn ước ao có một người trong gia đình có thiên phú này. Cho nên sau đó họ đã đem vô số vàng bạc tặng cho ông ấy.

Nhưng cũng lạ, ông ta rất có hứng thú với số châu báu đó, chẳng phải bình thường thì tiên nhân không coi của cải của phàm nhân ra gì hay sao.

Ông già tự xưng tiên nhân đó trước khi đi còn đưa cho ông bà Trần một miếng gỗ có khắc bốn chữ tông môn Minh Vân, dặn sau này khi mà Trần Huy Hùng tỉnh lại thì cứ tới đó tìm ông ta, nói là tìm lão Ngô.

Còn một chuyện lạ nữa là khi rời đi ông già họ Ngô đó lại bảo hai vợ chồng họ Trần nhắm mắt lại. Ông ta hằng giọng hô lên một cái.

“Ta thăng à!”

Sau đó thì chẳng thấy ông ta đâu nữa, hai vợ chồng kia vẫn quỳ trên sàn nhà mà cảm tạ rối rít vì đã cứu con của họ.

Việc này được họ kể lại một cách rất lưu loát khiến Thanh Phi cảm nhận dường như chuyện chỉ mới xảy ra hôm qua. Có lẽ vì hình ảnh tiên nhân trong mắt mọi người đều là thế lực siêu phàm cho nên mới gây nên ấn tượng như thế.

Khi nghe xong hết thảy mọi chuyện thì Thanh Phi trong lòng có sự r·ối l·oạn nặng nề. Thế giới này quá khác so với Trái Đất, còn có cả tu tiên, người tu tiên sống thọ hàng ngàn năm như trong những câu truyện cổ tích. Điều này thật quá sức tưởng tượng.

“Thật sự là cơ thể này có thể học được phép tiên sao? Vậy chẳng phải là mình... mình có thể trở thành thần tiên.” Thanh Phi nghĩ thầm.

Thần tiên là thế lực ghê gớm cỡ nào cơ chứ. Theo miêu tả của hai người mà hắn gọi là cha mẹ thì thần tiên chính là những người có cuộc sống ung dung tự tại, thỏa thích bay lượn như chim trên bầu trời. Đặc biệt họ có một lực lượng sức mạnh mà người bình thường khi ngủ thường hay mơ tới.



Càng nghe hai người này kể Thanh Phi càng thấy kích thích. Ở Trái Đất hắn chỉ là một sinh viên bình thường với niên biểu sáng học, chiều học, tối học, cuộc sống đó quá nhàm chán. Vậy khi đã bị đưa tới đây, hắn sẽ thay đổi cuộc sống để không đi vào lối mòn nữa.

Thanh Phi nắm chặt nắm đấm, thầm cảm thán vì mình cũng có tiềm năng học phép tiên.

“Mình sẽ trở thành tiên nhân, bởi vì tiên nhân chắc sẽ dễ dàng... dễ dàng có được vợ.”

Đúng như thế, đã là người có địa vị cao thì sẽ dễ dàng được người khác chú ý hơn. Có được một người con gái bên cạnh chính là khát khao mà 23 năm qua Thanh Phi chưa từng với tới.

Giờ đây khi đã ở thế giới khác, hắn sẽ cố tìm cho mình một người con gái để kết nên duyên vợ chồng. Mà để tăng tỉ lệ tìm thấy bạn đời, thu hút người khác thì chỉ có cách khiến mình trở nên đặc biệt, đó là tu tiên.

Càng nghĩ Thanh Phi càng quyết tâm hơn, tới nỗi trong vô thức răng của hắn cắn chặt môi làm cho chảy cả máu.

Khi về phòng Thanh Phi ngồi trên giường mà hướng mắt nhìn bức vẽ chân dung của Trần Huy Hùng trên vách. Trong lòng hắn biết giờ đây mình đã là Trần Huy Hùng. Cái tên Thanh Phi chỉ là tên mà một mình hắn biết, sẽ được hắn chôn vào nơi sâu nhất của tâm can.

“Trần Huy Hùng, nếu như số mệnh đã sắp đặt chúng ta như vậy thì tôi sẽ sống giúp cậu. Tôi sẽ sống cho cả chúng ta.”

Nói rồi hắn cuộn bức tranh lại sau đó cất vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Vào một buổi sáng của ba ngày sau Trần Huy Hùng vừa bước ra khỏi giường. Hắn mặc trên mình là chiếc áo dài với họa tiết đẹp mắt, chiếc áo dệt lụa thủ công mà cha hắn được biếu từ một người thương nhân. Mang quanh eo là chiếc thắt lưng kèm theo miếng ngọc sáng lấp lánh trong vắt như sương ban mai.

Trần Huy Hùng bước từng bước chậm rãi, hắn muốn đi dạo xung quanh nhà một chút để hiểu thêm về nơi này. Bên cạnh hắn là người con gái mà hôm trước vừa tỉnh dậy đã thấy cô ta trước mặt, cô ấy tên Trâm, là người hầu riêng đã chăm sóc khi hắn còn hôn mê.

Đang thong dong tiêu sái thì đột nhiên Trần Huy Hùng phát hiện trên trời có hai đốm sáng đang bay. Hai chùm sáng một đỏ một hồng lao vun v·út như tên bắn. Trần Hùng nheo mắt nhìn, càng nhìn thì càng thấy chùm sáng đó ngày một lớn hơn, hiển nhiên là đang bay lại gần đây. Thứ này tỏa ra hào quang làm rực sáng cả một vùng trời, đặc biệt nó bay rất nhanh chỉ mất một lúc là bay gần tới chỗ hắn đang đứng.

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ đâu truyền ra một giọng nam vang vọng.

“À, cháu trai ta, ngươi tỉnh lại rồi đó sao?”

Hai luồng sáng bay xuống trước mặt Trần Huy Hùng rồi từ từ tắt đi, để lộ ra hai bóng hình một nam một nữ. Cả hai người này đều có dung nhan đẹp đến nổi phải khiến cho người ta ghen tị. Thì ra giọng nói vừa rồi của người này.

Người nam sau khi đáp xuống thì vội vàng đi tới bên Trần Huy Hùng.

“Sao rồi cháu trai, khỏe hơn chưa?”

Vẻ mặt của Trần Huy Hùng giờ đây lộ rõ sự lúng túng, hắn chẳng biết người này là ai mà cứ một tiếng cháu trai, hai tiếng cháu trai. Nhìn cách hai người này xuất hiện thì giống như miêu tả mà Trần Huy Hùng nghe được, hiển nhiên họ chính là người tu tiên.

Thấy vẻ mặt cùng với giọng ấp úng không nói nên lời của Trần Huy Hùng, người nam kia lại từ từ tới gần hơn đến nỗi mặt hắn chỉ cách mặt Trần Huy Hùng một đốt ngón tay, mặt đối mặt. Đôi môi hắn mấp máy từ từ mở miệng.

“Ngươi... ngươi bị mất trí nhớ sao?”



Vừa nghe người này hỏi, Trần Huy Hùng còn chưa kịp trả lời thì từ đâu lại một giọng nói cất lên.

“Phải đó, nó bị mất trí nhớ.”

Từ trong nhà tiếng người phụ nữ nói vọng ra phía ngoài, bà ta chính là mẹ của Trần Huy Hùng tên Lý Thị Thu. Vừa nói bà vừa đi ra phía ngoài này, khi tới trước mặt người nam thì đã cúi đầu kính bái.

“Ấy, ấy chị đừng làm thế dù gì mình cũng là chị em mà.”

Thì ra người nam này là em trai của Lý Thị Thu. Hắn tên Lý Văn Thịnh. Lý Văn Thịnh là tu sĩ ở tông môn Khánh Hà.

“Sao hôm nay nhà ta lại vinh hạnh khi có hai vị tiên nhân đến cùng một lúc?” Lý Thu mấp mấy cái miệng xinh đẹp mà hỏi Lý Thịnh.

“Vinh hạnh gì chứ, cháu trai em vừa tỉnh dậy thì cậu của nó cũng tới thăm hỏi một chút, vả lại đúng thật là có chuyện cần nói.”

Nghe câu trả lời từ đứa em, Lý Thu đảo mắt ngắm nghía từ trên xuống dưới thằng em mà đã gần 10 năm mới gặp lại. Vừa đảo qua bên trái thì ánh mắt đã đọng lại trên cơ thể của người phụ nữ xinh đẹp đứng gần đó. Lý Thu cất tiếng hỏi.

“Người này là?”

Lý Thịnh vừa liếc mắt sang, hắn nở một nụ cười rồi đáp.

“À, nàng ấy tên Thanh Chi, vợ sắp cưới của em!”

Người nữ bên cạnh vừa nghe tới mấy chữ “vợ sắp cưới” thì trên hai gò má bỗng chốc trở nên ử*ng hổng. Cô ta lập tức đi tới trước chào hỏi với mọi người.

“Chào chị, em tên Thanh Chi, hôm nay bọn em mới có dịp tới thăm xin chị bỏ qua.”

“Ây da, được quá nha Lý Thịnh, không ngờ em lại lấy được một cô vợ là tiên nhân xinh đẹp như vậy.”

Lý Thu chớp chớp đôi mắt mà ngắm nhìn cái dung nhan mỹ miều trước mặt, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi. Người tên Thanh Chi nghe vậy thì trên miệng cũng nợ một nụ cười duyên nhẹ, hiển nhiên là trong lòng vô cùng sung sướng.

“Thôi mọi người vào nhà rồi nói chuyện. Xin mời hai vị tiên trưởng!” Lý Thu mở lời.

Nghe chị mình nói như thế thì Lý Thịnh chỉ biết ngại ngùng gãi đầu, hắn quay sang nắm lấy tay của Thanh Chi mà cùng đi vào trong. Nói về Lý Thịnh thì hắn là thiên tài của dòng tộc họ Lý. Cả nhà mấy đời chỉ mình hắn có thiên phú tu tiên nên được cả dòng tộc kính trọng.

Lý Văn Thịnh bắt đầu học gia nhập tông môn học phép tiên vào năm 18 tuổi đến giờ thì cũng gần 40. Nhìn qua nét mặt kia, tuy rằng tuổi tác cũng đã sắp tứ tuần nhưng dung nhan lại chẳng khác gì lúc thanh niên trai tráng.

Mọi người ngồi vào trong một cái bàn nhỏ giữa nhà, người hầu xung quanh vội vã đem quà rót nước mang tới.

“Cũng gần 10 năm rồi chị em ta mới gặp lại nhỉ, trông em vẫn chẳng thay đổi gì.”



“Dạ, cũng đã lâu rồi,”

Lý Thịnh vừa cầm chén trà trên tay vừa trả lời. Cảm thấy chén trà hơi nóng, hắn hất tay một cái lập tức hơi nóng đã mất đi, biến ly trà nóng trở thành trà nguội.

“Em trai ta dù là tiên nhân rồi nhưng vẫn như xưa, vẫn cứ thích dùng trà nguội nhỉ. Hôm nay em tới đây có chuyện gì?”

Lúc này thì Lý Thịnh mới đặt hẳn chén trà xuống. Tay phải hắn đưa vào túi lấy ra một phong bì màu đỏ. Hắn từ từ nói, vừa nói vừa liếc mắt mà cười với Thanh Chi.

“Chả là vài ngày nữa là tụi em sẽ làm lễ kết hôn. Thường thì tu sĩ chỉ được kết duyên ở tại tông môn nhưng em đã xin được làm lễ ở tại gia, lúc đó mong chị tới chúc phúc cho tụi em...”

Từ nãy tới giờ Trần Huy Hùng vẫn ở ngoài đi dạo mát. Hắn không phải dạng công tử bột nên cũng không cần người theo kè kè nên đã cho cô người hầu bên cạnh vào trong.

Ngồi xuống bàn ghế đá giữa sân, hắn nhìn thấy những đôi chim bay lượn mà nghĩ về dáng vẻ của người cậu và người sắp là mợ của hắn lúc nãy, hai người bay trên trời thật sự quá ung dung tự tại.

Những con chim chinh phục bầu trời trong xanh, được như chúng nó chính là khát khao của tất cả nhân loại ở Trái Đất. Trong hàng ngàn năm qua nhân loại đã không ngừng chế tạo ra các thiết bị hiện đại để hiện thực hóa ước mơ đó.

Vậy mà ở đây những người như thế chỉ coi việc bay trên trời nhẹ tựa lông hồng, cho điều đó là thứ mà tu sĩ nào cũng có thể làm được.

Trần Huy Hùng thở dài một cái rồi nghĩ thầm trong lòng.

“Người vợ của cậu có vẻ đẹp thật sự tuyệt sắc, nếu mà ở Trái Đất chắc cô ta đã trở thành hoa hậu thế giới luôn rồi. Chẳng lẽ tiên nhân sẽ được cưới tiên nhân khác sinh đẹp vậy sao?”

Vừa nghĩ đến đây thì trong lòng Trần Huy Hùng đã dâng lên một niềm vui khôn tả. Hắn tự nhủ với lòng mình phải trở thành tiên nhân cho bằng được, phải là loại tiên nhân giỏi giang, có đầy bản lĩnh hô mưa gọi gió. Có như thế hắn mới tìm được một người con gái mà nét đẹp cô ta chắc chắn sẽ không thua gì mợ của hắn.

Chỉ mới nghĩ thôi đã làm cho trong lòng Trần Huy Hùng trở nên hùng hục như nồi nước sôi.

“Ngày mai tu tiên luôn đi, mang những điều khó khăn nhất của tu tiên đến đây. Ta sẵn sàng rồi!!!”

Mà khoan, chưa từng có ai nói với hắn bao giờ thì mới được bắt đầu tu luyện được. Lúc trước nghe cha mẹ kể, ông lão kia có dặn khi nào hắn tỉnh dậy thì đến tông môn Minh Vân để tìm lão, nhưng họ không nói lúc nào thì mới đi tới đó.

Trần Huy Hùng gõ đầu một cái, tự cho rằng cái tính bộc trực không suy nghĩ kĩ của bản thân trước kia lại trở lại rồi. Hắn nghĩ phải đi hỏi người tên Lý Văn Thịnh. Nghĩ là làm Trần Huy Hùng nhẹ nhàng đi vào trong, không quên phe phẩy chiếc quạt giấy trên mình.

“Sao? Phải đủ 18 tuổi?” Trần Huy Hùng sửng sốt mà hỏi ngược lại Lý Văn Thịnh.

“Phải, quy định của đa số tông môn là như thế, nam hay nữ phải đủ 18 tuổi.”

Nét mặt của của Trần Huy Hùng hơi sượng lại khi nhận được câu trả lời. Biểu cảm hắn như thế một lúc thì cũng trở nên bình thường.

Tự tâm ngẫm đi nghĩ lại thì thấy cũng đúng, chắc là chuyện học phép tiên này chỉ dành cho người đủ tuổi. Cũng như ở Trái Đất, có một số chuyện muốn làm thì cũng phải chờ đủ 18 tuổi mới được phép.

Tính đi tính lại chỉ còn hai năm nữa, hai năm nay không sớm mà cũng chả lâu là một khoảng thời gian đủ để chuẩn bị. Trần Huy Hùng nắm chặt nắm đấm nghĩ thầm

“Nhất định, nhất định Trần Huy Hùng ta sẽ trở thành tiên nhân.”