Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 5: Bụt ơi cứu



Chương 5 : Bụt ơi cứu

Từ đằng sau, có tiếng thanh âm ai đó trong trẻo lại vang lên làm cánh tay Thanh Vũ đang đâm xuống bỗng dừng lại, m·ũi d·ao chỉ cách cổ Trần Huy Hùng hai mắt tay.

“Lại con mẹ lúc nãy nữa, ta bảo ngươi đi chỗ khác rồi sao cứ ám mãi thế?”

Thanh Vũ quay người ra sau, trong miệng không ngừng chửi rủa. Nhưng lạ thay hiện lên trước mặt hắn không phải là hai mẹ con lúc nãy, hình ảnh này nhanh chóng làm cho tâm thần Thanh Vũ lo sợ.

Người trước mặt kia là một người nữ, cô ta mặc trên mình chiếc áo dài màu xanh trong vắt như màu trời quang mây. Khuôn mặt cô diễm lệ trong trẻo như sương sớm, ánh mắt lạnh băng vô hồn.

Xung quanh người này tỏa ra một lượng khí lạnh dày đặc. Mỗi bước chân đi tới liền làm cho khu vực đó đóng băng ngay lập tức.

Bỗng chốc cô ta đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Vũ.

“Bà... bà là ai?” Thanh Vũ nuốt ngụm nước bọt hỏi về phía đó.

“Dám g*iết người ở khu vực tông môn ta, xem ra ngươi cũng gan thật!” Người phụ nữ kia khẽ nói.

Nói rồi cô ta nhẹ nâng cánh tay trắng nõn lên, nước mưa đọng xung quanh lập tức tập trung lại tạo thành quả cầu nước khổng lồ. Quả cầu nước này lại phân chia thành hàng chục thanh nước nhỏ bằng ngón tay, sau đó ngưng kết thành từng thanh băng nhọn như mũi kim.

Vừa thấy một hồi sự việc này, Thanh Vũ tức thì hoảng sợ ra mặt. Hắn nhận ra ngay người này không phải người bình thường mà chính là tiên nhân. Tâm thần hắn giờ đây trở nên cực kì ảo não, hắn hiểu ra người này muốn làm gì.

Ngay tức khắc Thanh Vũ chạy ngang tới thân thể người đang nằm, đưa dao kề sát cổ Trần Huy Hùng rồi hét lớn.

“Nếu bà ra tay thì ta sẽ gi*ết tên này. Có gì thì cùng ch*ết.”

Nghe xong câu này người phụ nữ vẫn không có chút thay đổi cảm xúc nào trên mặt, cô ta nhẹ nhàng đáp lại.

“Còn muốn hành động?”

Vừa nói xong thì hàng chục thanh kim băng dài bằng hai gang tay lập tức hướng Thanh Vũ mà bay tới. Tốc độ bay của nó nhanh tới nỗi người thường không thể nào nhìn thấy kịp. Một thanh trong số đó bắn vào cánh tay cầm dao của Thanh Vũ, lập tức con dao b·ị b·ắn ra xa.

Thanh Vũ không kịp phản ứng, cánh tay bị thanh băng bắn vào đau điếng khiến hắn la lên. Đứng trước tiên nhân thì hắn không có cách nào kháng cự được.

“Ngươi đi đi ta sẽ không truy đuổi theo.”

Người phụ nữ khẽ nói, cô ta giơ cánh tay làm cho các thanh kim băng dừng lại trước mặt Thanh Vũ.

Thanh Vũ giờ đây mặt đỏ tía tai, có chút không cam lòng. Ngay tức khắc hắn xoay người chồm tới chụp con dao đâm vào cổ Trần Huy Hùng.

Vị nữ tiên nhân thấy vậy chỉ hừ nhẹ trong bụng. Cô ta chỉ tay tới trước, hàng chục thanh băng lại bắn về phía Thanh Vũ, ghim chặt hắn vào một thân cây gần đó.

“Không biết hối cải thì chỉ có c·hết.”

Một cột băng to nhọn hoắt xuất hiện trước người cô ta, chỉ thấy cô ta vung tay lên thì cột băng đó bắn nhanh về phía Thanh Vũ đang bị ghim bất động trên cây.

“A.....”

Cột băng vỡ nát, hàng triệu mảnh băng vụn bắn ra xung quanh khiến cho không gian bỗng chốc trở thành một màu trắng xóa như tuyết. Phải mất một lúc mới trở lại bình thường.

Sau đó một khoảng thời gian cả hai người liền biến mất mà không rõ tung tích, để lại nơi đây cảnh tượng tiêu điều, lành cây đổ nát.

Một lúc lâu sau Trần Huy Hùng cũng từ từ tỉnh lại, hắn đưa tay sờ sờ khắp người thì thấy cơn đau và v·ết t·hương đã biết mất, bất giác suy nghĩ nói thành tiếng.

“Tại sao cơ thể ta lại trở lại bình thường rồi. Lạ thật?”

Hắn cũng không thấy Thanh Vũ đâu chỉ thấy xung quanh cây cối đổ nát như vừa xảy ra chuyện gì ở đây.



“Có lẽ nào có ai cứu mình rồi không?”

Nghĩ đến đây Trần Huy Hùng tức thì trở nên vui mừng. Hắn cảm nhận được có ai đó cứu hắn nên mình bây giờ vẫn còn sống. Hắn lập tức thò tay kiểm tra miếng gỗ trong ngực.

“May quá, nó vẫn còn?”

Không chần chừ ở lại lâu Trần Huy Hùng chồm người dậy, hắn vội huy động sức chạy một mạch ra khỏi nơi này. Hiện tại hắn đang ở giữa núi nên chỉ cần đi thẳng tới phía trước là sẽ đi qua.

“Kỳ lạ thật ta đã bị đói gần hai ngày nhưng giờ đây cảm thấy cơ thể khỏe mạnh như vừa ăn một bữa no.”

Trong đầu của Trần Huy Hùng không ngừng hiện ra vô số câu hỏi nhưng hắn chẳng còn thì giờ quan tâm mà cứ đâm đầu chạy để ra khỏi nơi quỷ quái này.

Chạy một hồi lâu cuối cùng cũng thấy được ánh sáng phía trước, hiển nhiên đó chính là lối ra. Trần Huy Hùng thấy được đường ra thì càng chạy nhanh hơn, hắn lao vun v·út mặt kệ cây cối xung quanh có cào xướt tay chân thế nào.

“Khoan đã cái gì đây?”

Vừa tới cách lối ra một khoảng đột nhiên Trần Huy Hùng dừng lại, hắn từ từ đưa tay lên soi sét.

“Nơi này... nơi này có một cái màn vô hình.”

Trước mặt Trần Huy Hùng là một cái màn vô hình, hắn từ cảm giác ở tay mà khẳng định. Cái màn này trong suốt, không cứng và cũng có thể đưa cánh tay xuyên qua. Vì quá tò mò Trần Huy Hùng liền đưa cả người xuyên qua cái màn đó.

“Wow”

Vừa mới xuyên qua Trần Huy Hùng đã ngỡ ngàng trước cảnh vật hiện ra trước mắt. Phía trước có một con đường lớn, trên đường nhiều người đi qua lại. Đằng xa hơn nữa là ngọn núi cao chót vót, trên đó dường như có vô số chim chóc bay lượn. Đó chính là núi Minh Vân.

Hắn cũng hiểu ra cái màn vừa rồi là thứ dùng để ngăn cách với thế giới bên ngoài. Trần Huy Hùng không đợi thêm nữa, hắn lập tức chạy một mạch tới đó.

Trên con đường dẫn đến núi Minh Vân có một khu chợ sầm uất, nơi đây buôn bán vô số đồ dùng cho cả con người và tiên nhân. Những người ở đây cũng không phải người bình thường mà họ thuộc con cháu của các dòng họ tiên nhân nên mới được phép buôn bán ở đây.

Khi đi đến gần bậc thang lên núi, Trần Huy Hùng mới ngỡ ra rằng những con chim mà hắn thấy ban nãy hóa ra là những vị tu sĩ đang bay lượn. Họ cưỡi trên một thanh kiếm dài mà bay với tốc độ cực nhanh.

Không chỉ có mình Trần Huy Hùng, hai bên bậc thang có vô số người cùng đi lên núi để tham gia tuyển chọn tu sĩ năm nay, thật quá náo nhiệt.

Trần Huy Hùng ngước mắt nhìn lên thì thấy bậc thang cao chót vót chẳng thấy điểm cuối đâu. Hắn nghĩ hàng ngàn bậc như thế dùng để thử thách độ kiên nhẫn và sức chịu đựng của người muốn nhập môn.

“Đây chắc hẳn là thử thách ban đầu của tông môn Minh Vân dành cho lứa học trò mới.” Trần Huy Hùng thầm nghĩ trong lòng.

Không ít người chỉ mới đi được một nửa đã vội dừng chân bỏ cuộc. Càng thấy hành động này, Trần Huy Hùng càng cắn răng đi nhanh hơn, hắn muốn chứng minh cho họ thấy quyết tâm như biển cả của mình.

“Chỉ mới nhiêu đây mà không qua được thì tu tiên làm gì!”

Nhưng quyết tâm thì quyết tâm còn thể lực yếu thì vẫn là thể lực yếu. Đi được vài chục bước thì hắn cũng mệt thở bở hơi tai, tốc độ vì thế mà chậm lại rất nhiều.

Phải mất một hồi lâu sau thì Trần Huy Hùng cùng một số người mới bước được lên tới đỉnh.

“Hoan nghênh, hoan nghênh! Chà, chà coi bộ năm nay cũng nhiều người cố gắng phết!”

Một người đứng ở tại đỉnh núi vừa thấy đoàn người leo lên thì nở nụ cười nói.

Trần Huy Hùng vừa bước tới đỉnh thì sắt mặt đã đỏ tía tai, hắn xoay đầu nhìn thì thấy vẫn còn nhiều người nên đinh ninh bản thân đã là một trong những người lên nhanh nhất. Điều này cũng làm Trần Huy Hùng vui mùng, hắn nghĩ mình lên trước nếu có ai ở tông môn nhìn thấy thì sẽ thấy được quyết tâm của hắn lớn tới mức nào.

Không ngờ cảnh tượng trước mắt làm hắn bật ngửa.

Trên trời một nhóm người cưỡi trên phi kiếm đang bay tới đây. Sau lưng mỗi người đều có thêm một người nữa, bộ dáng người đó sợ sệt như mới đi lần đầu. Cả hai vừa đáp xuống thì người phía trước phi kiếm nói.



“Cuối cùng cũng tới. Ngươi ráng tu luyện cho tốt nhé, chú hỗ trợ ngươi được tới đây thôi.”

Nghe xong câu này trong lòng Trần Huy Hùng cay không tả nổi, như xát ớt vào lòng. Cứ tưởng bậc thang kia là thử thách, ai ngờ chỉ thử thách với những người bình thường. Những người có gia thế hay họ hàng là người tu tiên thì họ có thể nhờ giúp đỡ, bay một mạch tới nơi. Cách này vừa nhanh chóng vừa dễ dàng, leo làm gì cho mệt.

“Té ra như vậy. Trời!” Trần Huy Hùng xỉu lên xỉu xuống.

Sau một khoảng thời gian thì mọi người cũng đã lên đến nơi đầy đủ, cũng là lúc bắt đầu tuyển chọn học trò. Trần Huy Hùng được xếp sau một hàng khá dài. Đợi thêm một khoảng thì cũng tới lượt hắn lên báo danh.

“Tên gì?”

“Trần Huy Hùng.”

“Đến đây làm gì?”

“Ơ, ta đến ứng tuyển trở thành học trò tu sĩ.”

“Biết rồi!”

“Ơ...”

Trần Huy Hùng không nói gì thêm tự lấy tay dằn bụng cho đỡ tức, hắn thầm nghĩ.

“Đợi ta lấy ra cái này thì ngươi sẽ lé mắt.”

Hắn thò tay vào áo lấy ra một miếng gỗ nhỏ.

“Anh kia cho ta hỏi.”

“Chuyện gì?”

Trần Huy Hùng giơ ngay miếng gỗ ra trước mặt người đàn ông ghi danh, hắn tự đắt nói.

“Ta muốn gặp lão Ngô!”

Người ghi danh vừa nghe xong thì hai mắt đột nhiên đứng tròng mà hô lên một tiếng.

“Trời ơi!”

“Là người quen của lão Ngô sao?”

“Xin mời vị này qua phía bên kia ngồi cho mát!”

Nghe giọng điệu của vị ghi danh như vậy, Trần Huy Hùng trong lòng mừng như được mùa. Hắn không ngờ lão Ngô kia lại có thân phận cao đến thế, chỉ cần nói ra tên đã làm người ta thay đổi cả cách ăn nói.

Hắn đi qua một bên. Bên này cũng có nhóm năm bảy người mà Trần Huy Hùng đoán là cũng có cùng lý do với hắn, họ quen với lão Ngô.

Một lát sau hàng chờ báo danh cũng đã không còn ai, vị ghi danh kia thu gom sổ sách rồi hô to.

“Mọi người theo ta vào bên trong.”

Trần Huy Hùng nghe được những lời nãy thì sắt mặt trở nên tươi vui, chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng chính thức được bước vào kì khảo nghiệm trở thành học trò của tông môn Minh Vân.

Tim hắn đánh trống ngực dữ dội, vừa hồi hộp vừa háo hức, hắn cùng năm bảy người ngồi gần đó đứng dậy bước theo vào. Đột nhiên người đàn ông ghi danh kia lại nhìn chằm chằm về phía bọn Trần Huy Hùng, miệng ông ta mấp máy.

“Làm gì vậy?”



Trần Huy Hùng còn chưa kịp trả lời thì đã có người lên tiếng thay.

“Bọn ta vào trong để khảo nghiệm trở thành học trò.”

“Ai cho, các ngươi làm việc cùng lão Ngô mà!” Người đàn ông kia thản nhiên đáp.

Lúc này cả đám người mới bàng hoàng nhìn nhau, một người nữa lên tiếng.

“Thì làm việc cùng lão Ngô, lão Ngô đã nói chúng ta sẽ được nhận mà.”

“Ừ, thì được nhận, nhưng... nhưng không phải ở đây. Các ngươi nên đợi lão Ngô đi!”

Nét mặt cả đám ai cũng mười phần đều mười phần khó hiểu.

“Vô lý, xin anh hãy cho chúng ta vào trong, kẻo trễ giờ mất.” Đám đông nhao nhao, ai cũng muốn đi vào cho bằng được.

Chứng kiến cảnh tượng này thì Trần Huy Hùng cũng chẳng hiểu ra sao. Chẳng phải lão Ngô đã nói họ sẽ được nhận, đáng lí họ phải được ưu tiên cơ chứ. Tại sao lại không cho vào.

Đột nhiên người ghi danh dậm mạnh chân xuống đất, một luồng xung lực tỏa ra bốn bề làm cho mọi người kinh hãi mà im phắc đi.

“Ta nói rồi, các ngươi đứng đây chờ lão Ngô, còn nhao nhao thì ta đá xuống núi đó!”

Nói xong hắn ta xoay người đi vô trong.

“Đợi đã!” Giọng nói của ai đó từ bên trong vang ra.

“Ơ kìa lão Ngô. Lão Ngô tới rồi mọi người ơi!”

Một thanh niên mặc áo màu dâu dài chỉ tay về cái người đang đi từ bên trong ra. Trần Huy Hùng cũng liếc mắt nhìn sang. Hiện ra trước mặt là một người đàn ông có vẻ tuổi đã cao, rau dài tóc bạc, hai má hóp lại. Đó chính là lão họ Ngô

Ông ta đi từ từ ra ngoài, phong thái tiên nhân thực thụ. Chứng kiến sự xuất hiện của ông ta, đám đông bỗng chốc reo hò vui sướng.

“Lão Ngô xin hãy nói với người ghi danh này cho bọn tôi vào trong khảo nghiệm đi.”

“Lão Ngô, lão Ngô!”

Lão họ Ngô còn đang nhắm hờ mắt bỗng nghe những lời này thì hai mắt mở to ra, ông ta tằn hắn một tiếng rồi đáp.

“E hèm, e hèm. Cái này... cái này. y da, khó nói thật năm nào cũng thế!”

Người đàn ông ghi danh kia sau khi thấy lão Ngô bước ra thì cũng đứng lại, nhìn biểu cảm trên mặt hắn cứ như đã xem qua tình huống này nhiều lần rồi.

“Sao vậy lão Ngô, người này cố tình làm khó không cho bọn ta vào là không nể mặt ngài rồi. Ngài xử lí đi.” Một người thanh niên khác từ đám đông lại nói vọng ra.

Lúc này nét mặt của vị tiên nhân họ Ngô càng tệ hơn, đôi môi ông ta lẩy bẩy mà chẳng nói được gì, cứ gãi gãi đầu rồi gãi toàn thân. Thấy tình huống thế này thì người ghi danh lại thờ ơ nói.

“Haizz, thôi được rồi ông không nói thì để ta. Để ta nói cho các ngươi nghe. Lão Ngô thực ra là giá·m s·át tổng của khu tạp dịch lau chùi. Ông ta đích thực có thể giúp người vào đây được nhưng không phải trở thành học trò mà thành người quét dọn, cụ thể là quét dọn nhà xí.”

Vừa nghe xong lời này, đám đông lập tức trở nên náo nhiệt.

“Nà ní!”

“Cái gì, sao có thể?”

“Chuyện này là sao đây, ta bỏ bao nhiêu tiền của kia mà, sao có thể làm người quét dọn nhà xí?”

“Chuyện này còn không bằng con chó nhà ta....”

.....

Đám người nhao nhao cả lên, trên mặt ai cũng tỏ ra vẻ khó tin đây là sự thật.