Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 8: Ngủ mà cũng chớt



Chương 8 : Ngủ mà cũng chớt

Cả ba sau đó được người tạp dịch núi Đông dẫn đến phòng của mỗi người. Phòng của học trò ngoại môn tuy không được gọi sang trọng nhưng cũng đủ rộng rãi để dùng cho một người. Đồ dùng vật tư thì đều được tông môn lo hết nên học trò cứ vào ở không cần bận tâm gì thêm.

“May thật đồ đạt của ta bị tên khốn Thanh Vũ lấy hết rồi còn đâu!” Trần Huy Hùng trầm nghĩ mà còn tức khi đồ mà ông bà Trần cho hắn đều là đồ tốt.

Nằm trên giường hắn thở dài hơi mà sảng khoái. Trần Huy Hùng nghiêng đầu nhìn sang bàn, nơi đó có đặt đồ đồng phục phân chia cấp bậc học trò của tông môn. Nhìn thấy đồ vật này trong lòng hắn vô cùng vui sướng.

“Không ngờ mình đã làm được, mới hôm qua còn xém c·hết mà hôm nay đã vào được tông môn. Vui quá!”

Hắn không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến cảnh tượng mình được nhận thì bản thân lại sướng đến rung cả người. Bản thân Trần Huy Hùng trước kia dù ở Trái Đất cũng chưa bao giờ có cái gì nổi trội cả, giờ đây cũng được gọi có chút hãnh diện khi vào được tông môn Minh Vân.

Trần Huy Hùng không ngừng suy nghĩ, hắn tự vẽ ra những huyễn cảnh nào là mình bay như tiên nhân, chiến đấu với yêu thú, cưới vợ đẹp, sinh con khôn, vv... Tên này vẽ còn mạnh hơn cả họa sĩ.

Trời tối, không gian bốn bề trên núi trở nên yên tĩnh, ngay tại căn phòng kia có cơ thể ai đó cựa quậy, lăn qua lăn lại không thôi.

“Ặc ặc, khó thở... đau ngực... đau tim quá!”

Người đó là Trần Huy Hùng, dù đã quá khuya nhưng hắn vẫn chưa ngủ mà cứ cựa quậy qua lại mãi. Đến một lúc lâu sau dường như cũng chịu đi ngủ, chỉ thấy hắn nằm im bất động như người vừa nhập quan, chắc vì vui sướng cộng với việc mệt mỏi mấy ngày qua nên mới ngủ sâu như vậy.

Lúc này trên một đỉnh núi cách phía Đông đỉnh Minh Vân không xa, xung quanh đỉnh núi mây mờ giăng khắp. Chỉ thấy nó cuồn cuộn như sóng nước mà phong bế hết không gian.

Nhìn sâu vào làn sương, ta sẽ thấy được có căn nhà nho nhỏ được dựng đơn sơ ngay giữa đỉnh núi. Phía thềm nhà có một bóng người thấp thoáng trong làn mây mờ ảo. Thu tầm mắt lại gần thì thấy rõ ràng đây là một lão già râu dài tóc bạc, ngồi trước thềm căn nhà.

Quanh chân ông ta, lớp mây trắng dày cứ bao phủ lấy thân thể, chỉ cần hất tay một cái thì màn mây lại như vén đi.

Bên trái lão có một cây đào to, cành lá xum xuê trái mọng đầy ắp, các cành lá đều đung đưa khi làn gió thổi qua, vài lá đào còn bay là là theo cơn gió khẽ rơi trên những quân cờ. Bên phải thì có một cái lư hương lớn màu vàng đồng, bên trong các làn khói trắng nhè nhè bay ra hòa làm một với mây, tỏa mùi đi khắp không gian mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.

Lão ngồi đó, trước mặt ông ta là một bàn cờ vây, nhưng kỳ lạ chỉ có một mình ông điều cờ. Bàn tay già với lớp da nhăn nheo đầy tàn nhang cứ rung rung mà cầm một quân cờ rồi đặt xuống, đều đặn hai bên.

Đột nhiên một âm thanh từ miệng ông ta vang lên.

“Đến rồi à?”

“Bái kiến lão tổ?”

“Đứng dậy đi.”

Thanh âm là giọng nói ai đó phát ra từ đằng sau. Ông lão xoay người nhìn lại thì thấy trước mặt một người đàn ông trung niên da hơi ngăm đã đứng đó tự bao giờ. Lão từ từ mở đôi mắt nhìn về phía người đàn ông đó.



“Tuyển chọn năm nay sao rồi, có nhìn trúng được ai không?”

Ông lão vừa đặt lại quân cờ dỡ lúc nãy vừa hỏi.

Người đàn ông da ngăm kia nghe được thì hai tay đưa lên cung kính đáp.

“Thưa lão tổ tông, đa số đều không có gì quá nổi bật nhưng có một người.”

“Một người ra sao?”

Sau đó chỉ thấy hai người khẽ mấp máy miệng nhưng lại không nghe được gì thêm, hẳn là họ dùng truyền âm để nói chuyện với nhau. Làn mây mù cũng nhanh chóng bọc cả hai vào bên trong, che khuất tầm nhìn.

Trời sáng, núi phía Đông là nơi đón ánh nắng đầu tiên nên người ở đây thường dậy rất sớm. Dưới kia có tiếng ai đó đang nói chuyện, tiếng nói to đến nỗi đánh thức mọi người.

“Sao, ngươi... ngươi đưa ta đến lộn phòng?”

Người nói câu này là Trần Huy Hùng. Câu chuyện phải kể về hai giờ trước. Lúc đó trời còn rất tối nhưng đã có bóng ai đứng như ma trơi giữa hành lang kia. Đó chính xác là Trần Huy Hùng, cả đêm qua hắn không ngủ được.

Hắn tìm người tạp dịch thì mới biết mình được đưa tới lộn phòng, đây là phòng áp chế linh lực dành cho những người có cấp bậc Trúc Cơ trở lên. Người thường vào đó sẽ cảm thấy áp lực đè nặng như đang ở sâu dưới lòng đại dương.

Cộng với việc hắn chỉ vừa vào tông môn cũng chưa có nhiều khác biệt lắm với người thường. Ở trên núi cao này lượng oxy rất thấp, vào ban đêm khó thở là điều mà không thể tránh với những người mới tới.

“Bảo sao cả đêm ta luôn cảm thấy khó thở đau ngực. Trời ơi xém tí nữa là cả thiên hạ đồn có thằng ngu ngủ mà cũng chớt rồi!”

Trần Huy Hùng mắng người tạp dịch mấy lời thì cũng không nói gì thêm. Sau đó thì dọn qua phòng khác, mất một lúc lâu thì mới xong.

Hắn giận quá định đi dạo cho khuây khỏa nhưng vừa đi mấy bước đã thấy bóng ai đó thoáng qua.

“Ủa, Trần Huy Hùng, ngươi dậy sớm vậy. Ta còn định qua kêu người!”

“Xì, còn nói khích ta!”

Trần Huy Hùng thở một cái, hắn thầm nghĩ không muốn kể lại chuyện đêm qua.

“Danh Cao, sao anh ra ngoài vậy? Mà anh gặp ta có chuyện gì?”

Nét mặt Nguyễn Danh Cao khi nghe câu này trở nên khó hiểu, hắn nói lại.



“Ngươi quên rồi hả. Thầy Tâm đã bảo sáng mai xuống đại sảnh ở núi chính, sẽ có đại hội chào đón học trò cùng với chúc mừng cô Hoàng Tuyền đột phá Kim đan.”

“Cái gì, đột phá Kim đan?”

Trong lòng Trần Huy Hùng trở nên lắng đọng. Từ khi đến đây hắn quên mất một chuyện mà bản thân đã dự tính từ trước, chính là điều tra về thực lực của người ở tông môn này.

Lúc ở nhà hắn có đọc sách nên biết sơ sơ, vì tò mò mà hỏi người cậu Lý Thịnh của hắn.

“Con hỏi cậu, cậu đang ở cấp bậc nào vậy?”

Nghe Trần Huy Hùng hỏi, Lý Thịnh gương mặt không có chút thay đổi nói.

“Chà thằng nhóc nhà ngươi cũng biết về chuyện này rồi à. Xem ra ngươi cũng có tìm hiểu qua. Ta chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi.”

Lúc đó Trần Huy Hùng gật đầu lia lịa, tỏ ra cực kì hâm mộ với người cậu Lý Thịnh. Nhưng sau đó người cậu Lý Thịnh thấy hắn có hứng thú thì mới kể hắn nghe cách phân chia cấp bậc của tu sĩ ở đây.

“Cấp bậc tu sĩ chia thành nhiều giai đoạn: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh... chà nhiều cấp bậc thật.”

Từ lúc đó trở đi Trần Huy Hùng luôn muốn biết cấp bậc của người khác, vậy mà khi đến đây thì quên béng đi mất nên đã không hỏi thầy mình.

Giờ đây hắn nghe được có người đột phá Kim Đan thì sắt mặt tỏ ra càng hâm mộ rất lớn.

“Nè ngươi nghĩ gì vậy đi thôi, thuyền bay đang đợi kìa!”

Đang chìm vào mớ suy nghĩ lúc trước thì đột nhiên tiếng nói của Danh Cao đã kéo Trần Huy Hùng trở lại thực tại. Hắn nhẹ gật đầu rồi cùng Nguyễn Danh Cao đi về phía đó.

Ngay tại bến thuyền bay của núi Đông, thấp thoáng có bóng hình của người con gái trông vô cùng kiều diễm, mỹ lệ. Ánh nắng sớm chiếu lên má hồng càng khiến cho cô ta trông cực kì hấp dẫn đối với người khác. Đó là Nguyễn Nhã Phương.

Nhã Phương thấy hai người Hùng và Cao tới thì cũng khẽ mỉm cười gật đầu chào hỏi. Cả ba sau đó đều ngồi trên chiếc thuyền bay mà từ từ đi.

“Chà, chà ngồi ở đây nhìn xuống đẹp thật!” Nguyễn Danh Cao không kìm nổi cảm xúc mà thốt lên.

“Lúc nãy cũng có mấy anh chị là đệ tử nội môn của núi chúng ta có đến đây. Vì chờ hơi lâu nên họ đã đi trước rồi. Ta đã gặp qua vài người.” Nhã Phương khẽ thấp giọng nói.

Trần Huy Hùng biết cô ấy có ý trách mình tới trễ, trong lòng có chút thẹn lại. Cũng tại vì cả đêm hắn chả ngủ được nên tìm người tạp dịch mà hỏi, cuối cùng mới biết nhầm phòng, lại lo dọn qua phòng khác nên hắn mới ra ngoài trễ như vậy.

Trần Huy Hùng nhìn xuống dưới thì thấy một vực sâu thâm thẩm như không đáy, tự nhiên trong bụng có nỗi gì đó cuồn cuộn như sóng. Hắn không phải sợ độ cao chỉ là lần đầu được ở trên cao như thế nên mới xảy ra hiện tượng như vậy.



Đại sảnh của tông môn đã hiện ra ngay trước mặt, đây là một khoảng sân rộng lớn được dùng để cho các dịp hội họp học trò trong tông. Nó được xây theo kiểu ở dưới là mặt đất bằng còn xung quanh bên trên có hàng ghế ngồi bao quanh.

Ba người Trần Huy Hùng nhanh chóng chọn cho mình chỗ ngồi. Học trò bốn núi tập trung ở đây đông gần như là nghẹt kín chỗ.

Tiếp theo đây, một màn dao động khiến cho Trần Huy Hùng không khỏi kinh ngạc.

Vừa ngồi xuống không bao lâu chợt thấy trên đầu mây mù bao phủ, mây đen từ đâu kéo tới. Sấm chớp nhanh chóng xuất hiện đánh xuống xung quanh như xé toạc cả bầu trời ra.

Thời tiết lúc nãy còn trời quang mây tạnh lại bỗng xuất hiện hiện tượng cực đoan khiến cả đám người đang ngồi trở nên thất thần. Đột nhiên từ trong đám mây xuất hiện một cái gì đó kì lạ. Nó như một khối tròn bằng thịt, trên đó có bốn con mắt, bốn cái cánh, bốn cái chân,.. Tất cả bộ phận đều có bốn.

“Thần thú Hỗn Nguyên Hòa”

Những người ngồi dưới đại sảnh bỗng nhiên la lên mà hướng ánh mắt về cái vật vừa mới xuất hiện, vài người không nhịn được mà còn gọi ra tên của nó. Đây chính là thần thú của tông môn Minh Vân, thần thú Hỗn Nguyên Hòa.

“Hỗn Nguyên Hòa?” Trần Huy Hùng vừa nhìn vừa suy nghĩ, bỗng chốc phát thành tiếng.

“Đó là gì vậy Danh Cao?”

Danh Cao nghe tiếng Trần Huy Hùng thì quay sang quát.

“Trời, ngươi không biết sao. Đây là thần thú của tông môn tên là Hỗn Nguyên Hòa. Nghe đâu từ vạn năm trước, nó là vật cưỡi của người lập ra tông môn Minh Vân. Sau khi vị lão tổ tông đó tạ thế thì nó trở thành thần thú trấn tông của chúng ta.”

Nghe xong câu này thì Trần Huy Hùng trở nên im bặt. Không ngờ khối cầu thịt kia lại là thần thú trấn tông. Trông nó kì dị như một cách khó có thể tả, ngoài sức tưởng tượng nếu chỉ nghe qua lời kể mà chưa từng gặp ngoài đời.

Đột nhiên ngay trên chỗ thần thú Hỗn Nguyên Hòa, mọi người phát hiện cơ thể ai đó đang đứng. Ngay sau đó người này từ từ chuyển động, miệng phát ra tiếng.

“Tông môn Minh Vân trường tồn bất diệt!”

Nghe xong câu này thì đám người ngồi ở dưới nhanh chóng khấu đầu kính bái đồng thanh hô lên.

“Chào mừng lão tông chủ xuất quan. Chúc ngài phúc như biển Đông, thọ như núi Nam Cao!”

Thì ra đây chính là vị tông chủ của tông môn Minh Vân Minh Công La. Ông ta khoác trên mình chiếc áo bào màu xanh nhạc, từng hơi ông thở ra đều tỏa ra một loại hào khí khiến người khác phải kinh hồn.

Thấy mọi người tập hợp đông đủ, tông chủ Minh La nở nụ cười nhẹ mang hàm ý hài lòng. Hai chân ông bước xuống khỏi người thần thú, đi từ từ xuống nơi các vị trưởng lão khác đang ngồi.

Chân ông đạp trên không như đi trên mặt đất, phong thái nhàn nhã tiêu sái của một vị tiên nhân thực thụ. Trước khi ông tới thì các vị trưởng lão đều đứng dậy cung kính chào ông. Nhiêu đó cũng đủ hiểu quyền uy cùng sức mạnh mà ông ta sở hữu nhiều cỡ nào.

Qua một hồi chứng kiến thì Trần Huy Hùng như c·hết lặng. Hắn đã b·ị t·ông chủ Minh La hớp hồn mất rồi.

“Phong thái, hào quang của ngài tông chủ... ngầu quá!” Trần Huy Hùng hai mắt long lanh cảm thán.

Ba hồn bảy vía của Trần Huy Hùng giờ đây chỉ hướng về vị tông chủ kia, hắn hoàn toàn chả chú ý gì tới xung quanh. Cũng khó trách bởi vì không chỉ có mình hắn như vậy, ngay tại nơi đây cũng có vô số người bị lão tông chủ làm cho cả người kinh ngạc tới nỗi phải ngây ngất ra.