Ngày hôm sau Thiến Nhi gọi Mộ Khanh Trần đến phòng mình.Chưa bao giờ Mộ Khanh Trần kinh ngạc như lúc này khi nghe câu chuyện mà Thiến Nhi vừa kể.Khoảng năm năm trước vào một buổi tối Trang Nam Hành lần đầu tiên đến Thiên Hương Lầu.Sở dĩ Thiến Nhi nhớ rõ như thế vì đúng vào đêm đó Trang Nam Hành đã làm nhục cô.
Tuy Thiến Nhi đã vào Thiên Hương Lầu từ nhỏ, nhưng công việc của cô chỉ là buôn bán tin tức.
Và trông coi những cô gái buôn hương bán phấn ở nơi này.Đêm đó gã vừa xông vào Thiên Hương Lầu cô theo thói quen bèn chạy ra mời hắn vào phòng.
Nhưng vừa vào phòng gã bèn đuổi hết mọi người xung quanh sau đó chẳng nói chẳng rằng bèn đè cô ra giường mà ngấu nghiến.Vì gã là thiếu chủ của Trường Môn Tông nên toàn bộ Thiên Hương Lầu không một ai dám xông vào ngăn cản.Võ công cô không bằng hắn nên đã dễ dàng bị gã chế trụ.
Đêm đó cô khóc lạc cả giọng khi hắn xé rách y phục của mình.Nhưng cũng trong đêm đó Thiến Nhi phát hiện Trang Nam Hành có một bí mật.“Ngoan Bạch Ức Quân ta thương ngươi”Đó chính là bí mật của gã.“Cho nên ta kết luận rằng Trang Nam Hành gã chính là có ý đồ với Bạch Ức Quân”“Ngươi chắc chắn”“Ta hoàn toàn chắc chắn”Mộ Khanh Trần nghe thấy tiếng hàm răng của mình nghiến vào nhau.“Tên dơ bẩn như gã mà dám mơ mộng đến sư phụ ta”“Ta phải băm vằm gã ra vạn đoạn”Cùng với suy nghĩ trong lòng mình, tách trà trong tay Mộ Khanh Trần đã biến thành bột mịn.Thiến Nhi trông thấy trên gương mặt đầy vết sẹo của A Cừ xuất hiện biểu cảm giữ tợn.
Làm cho khuôn mặt hắn đã xấu xí bây giờ nhìn càng đáng sợ.“Ngươi quen biết Bạch Ức Quân”“Không quen”“Thế sao ngươi lại giận giữ như thế”Biết mình vì quá tức giận mà đã vô ý để lộ manh mối Mộ Khanh Trần bèn lấp liếm.“Ta tức giận vì Trang Nam Hành dám làm nhục cô”Từ trước tới nay chưa có ai quan tâm đến cảm giác của cô như A Cừ.
Nghe hắn nói thế Thiến Nhi không kịp phản ứng mà ngẩn người.“Cô muốn dùng Bạch Ức Quân để dụ Trang Nam Hành vào bẫy ?”“ A Cừ ngươi như thế nào lại có thể đoán được ý đồ của ta ?”“Đang yên đang lành cô kể ta nghe chuyện đó làm gì.
Không phải muốn ta biết ý đồ của cô sao?”“Ngươi nói đúng”Kế hoạch của Thiến Nhi chính là cô sẽ đến Trường Môn Tông tung ra tin tức Bạch Ức Quân còn sống.
Sau đó dẫn Trang Nam Hành đến ngoại thành Nhạn Hồi.
Mộ Khanh Trần sẽ chờ sẵn ở đó hai người cùng hợp sức tiêu diệt hắn.“Khi nào thì hành động?”Thiến Nhi đã điều tra được hai ngày nữa sẽ là ngày tụ họp của năm gia tộc mạnh nhất ngũ châu.
Mà lần này chỉ có Chưởng môn Trang Liễu Niên và hai vị trưởng lão đi cùng hắn.Đây chính là cơ hội hiếm có để giết Trang Nam Hành mà thần không biết quỷ không hay.Hai ngày sau Phụng Miên theo lời giao phó của Mộ Khanh Trần núp ở gần cổng thành.Đến tận buổi trưa mới trông thấy Trang Liễu Niên cùng hai lão già cùng nhau cưỡi ngựa phóng ra khỏi.
Phụng Miên vẫn đứng đó một lúc đến khi xác định chắc chắn bọn chúng đã đi xa, cô mới quay về báo lại cho Mộ Khanh Trần.Mà Mộ Khanh Trần và Lục Thủy cũng đã tìm thấy cô gái mà Phụng Miên cần cứu.
Sau đó Phụng Miên theo lời hai người bọn họ dắt theo cô gái rời khỏi thành Nhạn Hồi.Chuyện tối nay quá hung hiểm, không thể để liên lụy đến cô nương chân yếu tay mềm như Phụng Miên.
Nên Mộ Khanh Trần quyết định để Phụng Miên đi trước.Mà Thiến Nhi đã nhiều lần đến Trường Môn Tông nên nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay.
Tối hôm nay sau khi dịch dung thành khuôn mặt gần giống Bạch Ức Quân.Thiến Nhi theo đề nghị của A Cừ cũng thay một bộ trường bào màu trắng sau đó bay đến Trường Môn Tông.Khi cô vừa đứng trên nóc nhà, không ngoài dự tính lập tức đã bị Trang Nam Hành phát hiện.Cao thủ đứng đầu trong bảng Thập Nhị Tinh Anh không phải chỉ là hư danh.Thiến Nhi chỉ để lộ một nữa khuôn mặt đã giả thành Bạch Ức Quân cho hắn trông thấy.
Sau đó bay về phía ngoại thành.“Bạch Ức Quân”Trang Nam Hành không tin vào mắt mình.
Y thấy rõ khuôn mặt nghiêng của kẻ áo trắng chính là gương mặt của Bạch Ức Quân.Gã lập tức đuổi theo.Kẻ trước người sau đã bay đến khu rừng ngoại thành.
Nhưng võ công của Thiến Nhi không thể sánh bằng Trang Nam Hành.
Nên đã bị hắn bắt kịp.Nhưng sau khi dừng lại Trang Nam Hành đã phát hiện vóc dáng kẻ này thấp bé, hắn chắc chắn không phải Bạch Ức Quân.“Dám lừa ta”Thiến Nhi chỉ đỡ được vài chiêu đã bị Trang Nam Hành lột mặt nạ.
Sau khi phát hiện cô là Thiến Nhi hắn càng thêm tức giận.“Ngươi dám lừa ta.
Nói !ngươi dụ ra ta đây mục đích là gì?”“Để giết ngươi”Dứt lời Thiến Nhi bắn tín hiệu cầu cứu lên bầu trời.Cô và A Cừ đã hẹn nhau nếu cô không kịp dẫn hắn chạy đến cánh rừng, chỉ cần cô bắn tín hiệu A Cừ sẽ lập tức chạy tới.“Ngươi còn có cả đồng bọn.
Vậy ta sẽ giết ngươi trước, sau đó giết đồng bọn của ngươi sau”Trang Nam Hành không biết ả này dẫn theo bao nhiêu người, gã bèn lập tức tấn công.Mà một canh giờ trước khi Thiến Nhi đến Trường Môn Tông Mộ Khanh Trần cùng với Lục Thủy cũng xuất phát đến cánh rừng ngoại thành để chờ đợi ứng cứu.Nhưng kế hoạch lại bị phá ngang bởi sự xuất hiện của Lục Ly và Cố Triều.Do lần trước Cố Triều bị Triều Âm đã thương, sau đó được tin Mộ Khanh Trần xuất hiện ở Đông Hải.
Lão bèn mặc kệ vết thương mà vây bắt Mộ Khanh Trần.Nhưng nào ngờ lại bị Mộ Khanh Trần đánh cho gần chết lại may mắn được Lục Ly cứu.Nhưng vết thương của lão mãi vẫn không hồi phục.Cố Triều bèn đến Thiên Hương Lầu để mua tin tức về Huyết Linh Chi.Huyết Linh Chi là một loại thảo dược vô cùng quý giá.
Nghe đồn nó sinh trưởng ở nơi cục nóng nên toàn thân đỏ rực.
Năm mươi năm mới trưởng thành, sau đó thêm mười năm nữa mới đơm hoa.
Sau khi hoa nở nó sẽ héo úa chết đi.
Chỉ để loại một bộ rễ.
Bộ rễ đó chính là loại thuốc hiếm có khó tìm.Chỉ cần nghiền nát nó sau đó vắt lấy nước tưới vào vết thương.
Vết thương sẽ lập tức lành lại.Nhưng đã từ rất không một ai có tin tức về Huyết Linh Chi.Cố Triều mấy năm nay lại nghe nói xuất hiện một Thiên Hương Lầu chuyên buôn bán tin tức.
Chỉ cần có tiền muốn hỏi gì đều có câu trả lời.Nhưng vừa đặt chân đến ngoại thành đã gặp Lục Ly trang chủ Mặc Triều Bạch.Hai lão già chỉ vừa gặp mặt thì Lục Ly đã phát hiện khí tức của Lục Thủy.
Cố Triều bèn cùng Lục Ly đuổi theo.Đến khi bốn người chạm mặt nhau tại cánh rừng này.Cố Triều trông thấy tên đàn ông đi cùng Lục Thủy rất quen mắt.Mặc dù khuôn mặt hắn chằng chịt vết thẹo nhưng đôi mắt này của hắn Cố Triều đã từng thấy ở đâu rồi.
Cố Triều nhìn thật kĩ hắn.Vậy mà lão lại nhận ra Mộ Khanh Trần.“Mộ Khanh Trần ngươi thế mà lại tự dẫn xác đến đây”“Lão già nhà ngươi vậy mà lại nhận ra ta”Mộ Khanh Trần cũng không thèm dấu diếm.Cố Triều nghe được chính là giọng nói của Mộ Khanh Trần.
Lão càng thêm đắc ý.“Muốn người khác không nhận ra ngươi tốt hơn hết ngươi hãy tự móc đôi mắt của mình ra trước rồi hẵn dịch dung.”“Ngươi đang khen ta sao?”“Dù gì ngươi cũng là cháu trai của ta.
Đôi mắt của dòng họ Cố làm sao mà ta không nhận ra được”Nghe lão trơ tráo nói thế Mộ Khanh Trần gằn giọng.“Cháu trai của ngươi đã chết từ lúc tám tuổi rồi”“Ngươi nói đúng! Nó nên chết từ lâu rồi.”Lục Thủy trông thấy hai người họ đã bắt đầu đánh nhau y muốn xông vào giúp Mộ Khanh Trần.“Ngươi đi cứu Thiến Nhi”Mộ Khanh Trần vẫn còn nhớ Thiến Nhi đang chờ bọn hắn đến ứng cứu.
Nhưng bây giờ y đã bị chặn đường ở đây.
Chỉ còn trông chờ vào Lục Thủy.Nhưng Lục Thủy đâu dễ dàng thoát được khi mà phụ thân Lục Ly của hắn đã xuất hiện ở đây.Lần trước đã cứu Cố Triều một mạng bây giờ lão cũng không thèm quản nữa.Lão chẳng được lợi ích gì khi lội vào vũng nước này.Nên Lục Ly không để ý tiếng la hét của Lục Thủy mà lập tức mang con trai bay về hướng Lục Nguyệt Sơn Trang.Mộ Khanh Trần chỉ còn cách đánh nhanh thắng nhanh để ứng cứu Thiến Nhi.Cố Triều bây giờ đã không còn là đối thủ của Mộ Khanh Trần.
Lát sau đã bị Mộ Khanh Trần đánh cho tơi tả.Bây giờ lão bắt đầu hạ giọng van xin.“Nể tình ta là gia gia của ngươi.
Tha cho ta đi”“Lúc trước ngươi đuổi giết ta sao không thấy ngươi nể tình?”“Ngươi đã tự đến đây nộp mạng”“Vậy thì…”“Chịu chết đi”Mộ Khanh Trần tung một chưởng về phía Cố Triều.Cung chủ Ma Thần Cung uy phong lẫm liệt vậy mà lại chết như thế.Trong một khu rừng vắng lặng.Không một ai bên cạnh.Giết Cố Triều xong Mộ Khanh Trần lập tức đến nơi phát ra tín hiệu.Nhưng khi đến nơi chỉ kịp đỡ lấy Thiển Nhi đang hấp hối.Cô bám lấy ống tay áo Mộ Khanh Trần thều thào:“Trả thù cho ta”Rồi cứ thế mà nhắm mắt.Vậy là manh mối để tìm trưởng lão thần bí của Sơn Hà Cung đã bị gián đoạn.Mộ Khanh Trần không cam lòng.Y không quản mình bị truy đuổi cũng một mực đến tận nơi này.
Đến khi chân tướng dần sáng tỏ đã bị Trang Nam Hành cắt đứt.“Trang Nam Hành”Tiếng hét của tên mới đến làm Trang Nam Hành bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.Cho dù không biết kẻ này là ai nhưng chỉ cần cảm nhận công lực được phát ra từ tiếng hét của hắn Trang Nam Hành đã muốn bỏ chạy.“Muốn chạy?”Mộ Khanh Trần bay đến vung chưởng về phía Trang Nam Hành.Một cánh rừng đã bị san bằng.Hai người đánh nhau giữ dội.Pháp lực hung bạo phát ra không kiêng nể.
Nhưng Mộ Khanh Trần bây giờ đã khác Mộ Khanh Trần năm năm về trước.Trong khi Trang Nam Hành chỉ biết ăn chơi hưởng lạc thì Mộ Khanh Trần đã dùng cách học tập để sống qua từng ngày.Cuối cùng trận chiến đã đến hồi kết thúc.
Trang Nam Hành bị đánh cho không thể ngồi dậy.Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn chưa hài lòng.Hắn đã vì dục vọng của mình mà giết hại biết bao cô gái vô tội.
Họ vốn dĩ vì hoàn cảnh phải bán thân nhưng lại chết một cách nhục nhã như thế.Giết hắn cũng không thể xoa dịu linh hồn của họ.Chỉ có một cách là để hắn sống không bằng chết.Mộ Khanh Trần quyết định phế đi tất cả võ công và linh lực của hắn.Sau đó còn cho hắn uống một loại thuốc độc mà Phụng Miên đã đưa.Theo như lời Phụng Miên nói loại thuốc này sẽ phong bế đan điền của hắn lại.
Để hắn đời đời không thể luyện được võ công.Như vậy hắn sẽ nếm trải cảm giác nhục nhã khi từ một cao thủ số một trong bảng xếp hạng trở thành một kẻ tầm thường.Trang Nam Hành túm lấy chân Mộ Khanh Trần.
Giọng nói vì thuốc độc mà trở nên đứt quãng.“Ngươi…ngươi… tên gì?”Mộ Khanh Trần gạt tay hắn ra.Sau đó thì thầm vào tai Trang Nam Hành.Đến khi Mộ Khanh Trần đi xa nhưng vẫn nghe tiếng vọng từ trong khu rừng.“Mộ Khanh Trần”.