Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 48



Mặc Triều Bạch lúc sáng đã đi theo Lục Lang biết được đại lao ở nơi nào, y bèn quen đường quen lối dẫn Mộ Khanh Trần một mạch tiến vào trong mà không hề kinh động đến bất kỳ ai. Men theo lối đi u ám mà lúc sáng lính canh ngục mang chậu máu từ trong đó ra, hai người đã tìm thấy một gian phòng giam tăm tối. Ánh đèn nhỏ bên góc tường chỉ sáng le lói đủ để người khác không bị đâm đầu vào tường. Không có một ai canh giữ nơi này, hai người theo bậc thang đi xuống một lát nước đã ngập tới đầu gối Mộ Khanh Trần.

Thì ra đây là thủy lao.

Ở chính giữa căn phòng có một người bị trói trên cây cột gỗ, tóc tai rũ rượi. Bộ áo tù nhân màu trắng y mặc trên người đã bị máu làm cho không còn phân biệt được màu sắc. Mặc Triều Bạch đi trước đến gần rồi dùng tay kiểm tra mạch đập trên cổ của người đó.


"Chết rồi!"

Sau khi xác định an toàn mới thả tay Mộ Khanh Trần ra. Mộ Khanh Trần giật mình khi nghe Mặc Triều Bạch nói thế. Y bèn tiến lại vén đám tóc bù xù che cả khuôn mặt người này ra.

"Là khuôn mặt của ta!"

Cái Mộ Khanh Trần nhìn thấy là chính khuôn mặt giống mình như đúc, nhưng cái Mặc Triều Bạch thấy lại là một khuôn mặt xa lạ. Thì ra đây chính là thuật Huyễn Hình mà Mặc Triều Bạch mấy ngày nay đang dùng trên người Mộ Khanh Trần. Để mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy Mộ Khanh Trần là một cô nương. Dịch dung chỉ là cách tô vẽ, đắp nặn để cho khuôn mặt mình thay đổi đi. Nhưng thuật Huyễn Hình lại không cùng một cấp độ đó. Muốn dùng thuật này người thi thuật nhất định phải có trình độ pháp lực nhất định để duy trì nó. Vả lại thuật này chỉ có thể đánh lừa đôi mắt của những người pháp lực thấp hơn mình chứ không thể qua mắt người pháp lực cao hơn mình được.


Rõ ràng người thi pháp có trình độ cao hơn Mộ Khanh Trần nên y mới không thể nhìn ra gương mặt của người này do thuật Huyễn Hình mà có. Nghe Mặc Triều Bạch giải thích cặn kẽ một lần sau đó Mặc Triều Bạch còn hóa giải thuật huyễn Hình cho Mộ Khanh Trần xem khuôn mặt thật của người đang bị trói.

Nhưng Mộ Khanh Trần cũng không nhận ra người này là ai. Sự việc càng ngày càng không thể lý giải.

Chuyện Mộ Khanh Trần phế bỏ võ công của Trang Nam Hành cả ngũ châu đều biết bởi vì y cũng không có ý định dấu giếm. Nhưng mà tại sao lại có xuất hiện người này giả làm Mộ Khanh Trần.

Làm gì có ai đang yên đang lành lại giả dạng để bị hành hạ đến chết. Chỉ có một lý do chính đáng là người này bị kẻ khác ép buộc.

Mục đích của kẻ đó là gì?Không lẽ chỉ vì cảm thấy Mộ Khanh Trần trừ gian diệt bạo nên ra tay cứu giúp.


Như vậy thì càng vô lý, mạng người đều giống nhau. Tại sao lại có thể nhẫn tâm dùng một người khác để thay y chịu tổn thương như thế. Trông thấy đôi mắt thương xót Mộ Khanh Trần nhìn người này, Mặc Triều Bạch xoa đầu Mộ Khanh Trần an ủi.

"Dù sao hắn cũng chết rồi, vậy là không còn phải chịu hành hạ cơ thể nữa!"

Mộ Khanh Trần dựa vào ngực Mặc Triều Bạch rầu rĩ.

"Vì ta mà y lại thành kẻ chết thay, ta thật hối hận khi đó đã nói tên cho Trang Nam Hành biết!"

Mặc Triều Bạch vỗ lưng liên tục an ủi Mộ Khanh Trần.

"Chuyện cũng đã rồi không thể nào thay đổi được!"

"Ta biết!"

"Ở đây cũng chẳng có manh mối gì, về thay đồ không lại cảm lạnh."

Nhưng hai người chưa kịp về đã nghe tiếng bước chân rầm rập của một đoàn người đang tiến vào trong này. Mặc Triều Bạch đành ôm lấy Mộ Khanh Trần trốn vào trong một góc khuất, vừa kịp lúc Trang Nam Hành dẫn thuộc hạ đến đây. Trang Nam Hành ngồi trên ghế do thuộc hạ mang đến. Y hất cằm ra hiệu cho thuộc hạ đi xuống kiểm tra "Mộ Khanh Trần.".
"Đến xem hắn thế nào?"

Xem xét một lúc thuộc hạ hốt hoảng chạy đến báo "Mộ Khanh Trần" đã chết rồi. Trang Nam Hành nỗi giận đứng dậy, vung một chưởng đánh tên thuộc hạ bay đập vào bờ tường. Làm cho tên thuộc hạ phun ra một ngụm máu sau đó gục xuống, không biết đã chết hay là ngất xỉu. Mộ Khanh Trần kéo ống tay áo Mặc Triều Bạch nói khẽ.

"Rõ ràng lúc trước ta đã phế bỏ võ công của y rồi, làm cách nào mà chỉ vỏn vẹn vài tháng hắn đã hoàn toàn khôi phục như trước!"

Mặc Triều Bạch vỗ nhẹ lên mu bàn tay Mộ Khanh Trần đang nắm áo mình.

"Chỉ mới khôi phục một chút ít!"

Mộ Khanh Trần vừa nhìn ra bên ngoài vừa lẩm bẩm.

"Nhưng mà rõ ràng ta còn cho hắn uống thuốc của Phụng Miên cô nương."

Chúng thuộc hạ thấy hành động của Trang Nam Hành không ai dám hó hé một lời, sợ rằng người tiếp theo hắn gϊếŧ sẽ là mình. Nhưng Trang Nam Hành chỉ im lặng đứng đó từ trên thềm cao nhìn xuống người bị treo giữa phòng một lúc, rồi quay lưng ra ngoài. Đợi bọn họ đi hết hai người mới từ trong góc đi ra.
Xác minh một lần bọn chúng đã đi xa Mặc Triều Bạch mới ôm Mộ Khanh Trần ra khỏi Trường Môn Tông.

Về tới nhà Lục Lang trời đã tảng sáng. Mặc Triều Bạch tiếp tục cùng Lục Lang đi làm việc tại Trường Môn Tông. Trước khi đi còn kéo Mộ Khanh Trần dặn dò kĩ càng một lần.

"Ở nhà ăn chút gì rồi đi ngủ, không được một mình ra khỏi nơi này. Đợi ta trở về!"

Nhưng chân trước Mặc Triều Bạch ra khỏi nhà, chân sau Mộ Khanh Trần đã cùng Lục Thủy đi đến Thiên Hương Lầu. Nếu muốn tìm hiểu tin tức đến nơi đây là tốt nhất. Lượng khách Thiên Hương Lầu rất lớn, nên chỉ cần ngồi một lúc hai người đã thu về không ít tin tức có lợi.

Nghe nói rằng Trang Nam Hành sau khi bị Mộ Khanh Trần phế đi võ công đã được một vị cao nhân dạy cho một loại võ công kỳ lạ, chỉ sau một tháng hắn đã có thể bay nhảy tự do. Chỉ là chưa đạt được trạng thái số một như trước kia. Nhưng đối phó với những người bình thường hoàn toàn có thế áp trụ một cách dễ dàng. Lục thủy nghe đến đó cũng nhướng mày nghi ngờ. Phải biết rằng tu luyện võ công và linh lực không thể nói một năm hai năm, mà cố tình Trang Nam Hành lại có thể khôi phục trong vòng một tháng. Điều này thật sự không có khả năng, vả lại Mộ Khanh Trần còn cho hắn uống thuộc độc của Phụng Miên. Lục Thủy đầy bụng nghi vấn nói nhỏ với Mộ Khanh Trần.
"Không lẽ thuốc Phụng Miên cho ngươi là giả đi?"

Mộ Khanh Trần lập tức phản bác.

"Dù sao Phụng Miên cũng xuất thân từ Thanh Vân Cốc, làm sao có thể giả được!"

Lục Thủy cũng cho là thế, nhưng nếu là như vậy thì chuyện Trang Nam Hành hồi phục pháp lực bằng cách nào. Hai người nhìn nhau một cách mờ mịt. Ngồi từ sáng đến chiều cũng chỉ nghe được vài mẩu chuyện giang hồ nhỏ nhặt. Đến khi hai người chuẩn bị ra về lại trông thấy Trang Nam Hành đi đầu vào Thiên Hương Lầu sau lưng hắn là bốn thị vệ. Càng làm Mộ Khanh Trần ngạc nhiên hơn là trong đó lại có Mặc Triều Bạch. Mặc Triều Bạch lại không thèm nhìn Mộ Khanh Trần lấy một lần ánh mắt thẳng tắp theo Trang Nam Hành đi ra sau Thiên Hương Lầu. Khỏi phải nói cũng biết đằng sau Thiên Hương Lầu là gì.

Chính là lầu xanh a. Lục Thủy nhìn cho đến khi đoàn người hoàn toàn khuất dạng. Sau đó mới hỏi Mộ Khanh Trần.
"Có cần đi theo không?"

"Về!"

Mộ Khanh Trần đứng lên gọi tiểu nhị tính tiền sau đó thong thả ra ngoài. Khiến cho Lục Thủy không hiểu thế nào. Đợi từ sáng tới giờ mới có tí manh mối lại bỏ về là sao đây.

Lục Thủy không yên tâm vừa đi vừa ngoái lại thương nhớ nhìn Thiên Hương Lầu.

"Vậy còn nam nhân của ngươi?"

Mộ Khanh Trần vừa kéo vừa lôi Lục Thủy về. Vất vả chờ đến tối chỉ thấy Lục Lang mang bộ mặt ỉu xìu vào nhà. Mộ Khanh Trần nhìn sau lưng hắn một lúc vẫn chẳng thấy Mặc Triều Bạch đâu. Lục Thủy hỏi ra mới biết Mặc Triều Bạch đã đi cùng với Trang Nam Hành đến bây giờ vẫn chưa về. Không lẽ tên Trang Nam Hành vậy mà nhìn trúng Mặc Triều Bạch rồi!

"Rầm!"

Cửa phòng Mộ Khanh Trần bị Lục Thủy không thương tiếc mà đá một cái thật mạnh. Vào phòng lại trông thấy Mộ Khanh Trần vẫn thong thả ngồi uống nước trà, còn thuận tiện rót cho Lục Thủy một chén.
"Ngươi còn làm gì ở đây! Nam nhân của ngươi đang ở lầu xanh kìa!"

Nhìn khuôn mặt lo lắng giống như chuẩn bị đi bắt người về của Lục Thủy, Mộ Khanh Trần bất giác bật cười. Mà Lục Thủy thấy hắn cười như thế bèn ngồi xuống ghế cầm ly trà uống một hơi cạn sạch.

"Đúng là hoàng thượng không vội mà thái giám vội!"

Nghe Lục Thủy giận dỗi nói như vậy. Mộ Khanh Trần cũng biết vì lo lắng cho mình nên hắn mới như thế nên lập tức kể rõ sự tình cho Lục Thủy nghe. Việc là sáng hôm nay trước khi ra khỏi cửa Mặc Triều Bạch đã cùng Mộ Khanh Trần thương lượng sẽ tìm mọi cách trở thành tùy tùng bên cạnh Trang Nam Hành.

Nhằm dễ bề điều tra mọi chuyện liên quan đến Mộ Khanh Trần giả mạo bị hành hạ đến chết trong đại lao. Do đó khi thấy Mặc Triều Bạch vào Thiên Hương Lầu cùng Trang Nam Hành, Mộ Khanh Trần cũng không thấy gì làm ngạc nhiên. Chỉ duy nhất có một việc cảm thấy ngoài dự đoán là Trang Nam Hành vậy mà lại đưa Mặc Triều Bạch tới Thiên Hương Lầu. Phải biết rằng Thiên Hương Lầu không chỉ bán tin tức mà còn kiêm luôn cả lầu xanh.
"Là lầu xanh đó, ngươi có biết không hả Mộ Khanh Trần?"

Lục Thủy ôm lấy bả vai Mộ Khanh Trần vừa lắc lư liên tục. Đến khi Lục Thủy thả tay ra Mộ Khanh Trần vẫn còn cảm thấy não mình dường như cũng muốn lung lay.

"Lầu xanh thì sao? Nếu y không muốn không lẽ mấy cô nàng đó còn ép được y!"

Mộ Khanh Trần liếc Lục Thủy thật tiếc rèn sắt không thành thép.

"Ta phải đi xem thử!"

Thấy Lục Thủy bật dậy chạy ra khỏi phòng Mộ Khanh Trần túm y lại.

"Ngươi tưởng Thiên Hương Lầu muốn vào là vào sao?"

"Ta đường đường là thiếu chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang, ai dám cản ta."

"Theo ta!"

Mộ Khanh Trần lôi Lục Thủy vào trong phòng ngủ mặc kệ tiếng la ó của hắn.

"Mộ Khanh Trần ngươi muốn làm gì?Buông lão tử ra!"

Một khắc sau.