Cuối cùng cũng hoàn toàn no nê. Mặc Triều Bạch hài lòng giúp Mạch Ngôn thay y phục. Lại còn tận tình đưa Mạch Ngôn đến nơi ở của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Nơi này đã tụ tập không ít tiên nhân. Trước mặt mọi người hai người cũng không tiện nắm tay gì đó. Chúng tiên nhân trông thấy chiến thần và thái tử cùng nhau đến lập tức vui vẻ chào hỏi. Mặc Triều Bạch hôm nay tâm tình rất tốt nên cũng ngồi lại nói chuyện với mọi người một lúc.
Chúng tiên mấy tháng nay đang tò mò về mối quan hệ của thái tử và chiến thần. Nay lại tận mắt nhìn thấy hai người họ đi chung. Chúng tiên nhân đều đoán thầm có lẽ sự nghiệp theo đuổi thái tử của chiến thần đã thành công. Mọi ánh mắt sùng bái lại nhìn về phía Mặc Triều Bạch. Đó chính là loại biểu tình mà Mặc Triều Bạch muốn thấy. Y hài lòng chắp tay từ biệt chúng tiên.
"Chiến Thần không cùng nghe Thiên Tôn giảng sao?"
"Ta chỉ mang A Ngôn đến đây thôi!"
Nói rồi người cũng biến mất.
Đùa gì chứ, y làm gì có đủ kiên nhẫn mà ngồi nghe.
Mạch Ngôn đi vào trong đã thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi ở trên ghế. Ánh mắt Thiên Tôn từ lúc Mạch Ngôn xuất hiện đã luôn nhìn chằm chằm về phía mình. Làm cho Mạch Ngôn càng thêm chột dạ.
"Thái tử và chiến thần đã ở bên nhau!"
"Dạ!"
Mạch Ngôn ngượng ngùng gật đầu. Y cũng biết Nguyên Thủy Thiên Tôn đang nhìn cái gì. Dấu vết mờ ám trên cổ y quá rõ ràng. Muốn dấu cũng không được. Mà Mạch Ngôn cũng không có ý định dấu diếm bất kỳ ai về mối quan hệ giữa mình và Mặc Triều Bạch. Chỉ là những dấu vết hoan ái này, nếu dấu được thì tốt.
Đầu tiên y đi đến Đông Hải.
Xa xa đã trông thấy trên bãi biển hai hình bóng cao lớn đang đứng cạnh nhau. Một người mặc y phục tím là Trầm Du, người còn lại toàn thân y phục đen tuyền chính là ma quân Dạ Tịch.
Mặc Triều Bạch đi đến nhìn Dạ Tịch một lát.
"Hồi phục không tồi!"
Mấy tháng này cơ thể đã từ từ thích nghi, hôm nay có thể đi dạo vài vòng trên bãi biển. Trầm Du nhìn Mặc Triều Bạch bằng ánh mắt cảm kích.
"May nhờ có ngươi."
Mặc Triều Bạch xua tay.
"Đừng có bắt đầu rề rà như bà cô nữa. Có rượu thì đem cho ta uống vài chén!"
"Ngươi đến tìm ta mục đích chỉ có nhiêu đó thôi chứ gì."
Nói thì như vậy nhưng Trầm Du vẫn đi vào nhà tìm ra một vò rượu và hai cái chén.
"Sao chỉ có hai chén, ngươi không cho Dạ Tịch huynh uống hay sao?"
"Ngươi còn chưa được uống đâu."
Mặc Triều Bạch gật gù bưng chén rượu của mình uống một ngụm.
"Nếu Trầm Du đã nói như thế, Dạ Tịch huynh cũng không cần uống."
Dạ Tịch cũng không phản đối mà cười nhìn Mặc Triều Bạch.
"Ngươi sao hôm nay lại tìm đến đây? Lại thất tình sao?"
Mặc Triều Bạch lại uống một ngụm.
"Ta đang rãnh rỗi, ghé thăm hai người một lát."
Trầm Du cũng góp lời.
"Thái tử nhà ngươi thế nào rồi?"
Nhắc đến Mạch Ngôn ánh mắt Mặc Triều Bạch lấp lánh vui mừng.
"Đã trở thành người của ta rồi!"
Trầm Du vỗ vai Mặc Triều Bạch.
"Được lắm. Tấn công thần tốc, không hổ là tri kỉ của ta."
Ba người vui vẻ nói chuyện rất lâu. Đến khi Mặc Triều Bạch trở về thiên đình, Trầm Du đã ngà ngà say. Ánh mắt mê ly nhìn Dạ Tịch. Mà Dạ Tịch cũng nhìn sâu vào đôi mắt tím của Trầm Du.
Trầm Du nhích đến gần dùng tay vuốt ve khuôn mặt của Dạ Tịch.
"Ta nhớ ngươi lắm!"
Dạ Tịch không trả lời mà vân vê theo khuôn miệng đang ẩm ướt vì rượu của Trầm Du. Đôi môi này đã bao lâu rồi y chưa chạm qua. Không biết nó có còn mềm mại như trong tưởng tượng. Nói rồi cúi người ngậm lấy. Dịu dàng từng chút dùng lưỡi phát họa cánh môi của Trầm Du, mắt Trầm Du nhắm chặt mi run run hưởng ứng theo Dạ Tịch. Hôn một lúc Dạ Tịch tạm rời khỏi môi Trầm Du. Đôi mắt yêu thương nhìn xoáy vào đôi mắt tím.
"Ta nhớ ngươi vô cùng!"
Sau đó nụ hôn lại tiếp tục ập đến. Không còn dịu dàng như trước, mà mạnh mẽ dữ dội mang theo vô hạn kìm nén trong nhiều năm qua.
"A Du!"
Áo được cởi ra trải thành một tấm nệm trên bãi cát. Đêm ấy ngay trên bãi biển hoang vắng Dạ Tịch đã làm cho Trầm Du hoàn toàn quên mất bản thân mà đắm chìm trong vòng tay của mình. Chờ đợi đã ngàn năm, cuối cùng được trở lại trong lòng Dạ Tịch. Trầm Du vừa tận hưởng hoan ái mà Dạ Tịch mang đến nước mắt lại không ngừng rời.
"Đừng khóc!"
Dạ Tịch nuốt lấy từng giọt nước mắt của Trầm Du.
"Dạ Tịch!"
"Ta ở đây!"
Nói rồi động thân thật mạnh đem toàn bộ mình vào trong cơ thể Trầm Du.
Sóng vẫn vỗ từng cơn, mặt trăng lên cao chiếu rõ vào hai thân ảnh đang hòa làm một trên bãi biển. Rời khỏi Đông Hải Mặc Triều Bạch ghé qua điện của Thiên Quân. Đánh cờ với Thiên Quân hai ngày liên tiếp. Làm cho Thiên Quân vô hạn vui sướng.
"Thái tử con ta đến chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn nên ngươi mới rảnh rỗi mà đánh cờ với ta chứ gì?"
Thiên Quân vừa hạ cờ vừa không quên châm chọc Mặc Triều Bạch.
"Thiên Quân nói không sai chút nào."
"Con của ta bị ngươi ăn sạch từ dưới trần gian đến tận nơi này!"
Mặc Triều Bạch mỉm cười.
"Là do Thiên Quân giúp đỡ mà thôi."
Thiên Quân nhíu mi.
"Nhưng mà hai ngươi muốn ở bên nhau e là phải giải quyết một chuyện."
Nghe Thiên Quân nói thế Mặc Triều Bạch cũng không còn tâm trạng đánh cờ.
"Chuyện gì?"
Thiên Quân cũng ngừng tay.
"Thái tử vẫn chưa nói với ngươi sao?"
"Vẫn chưa!"
Thiên Quân kề mặt sát mặt Mặc Triều Bạch.
"Vậy thời gian ở bên nhau các ngươi làm những gì?"
"Khụ.. chúng ta.."
Thiên Quân gật gù.
"Chiến thần thật mạnh mẽ a!"
Chỉ đối mặt với vị Thiên Quân này mới làm cho Mặc Triều Bạch đỏ mặt mà thôi.
"Thiên Quân còn chưa nói với ta chuyện kia."
Nghe lời nhắc nhở của chiến thần nhà mình Thiên Quân mới vỗ đầu nhớ ra mình đang muốn nói gì.
"À ta quên mất. Chuyện cũng không có gì to lớn. Chỉ là con ta từ nhỏ đã được liên hôn với công chúa Cửu Hoa ở tộc Thanh Khâu."
Mặc Triều Bạch toàn thân ngơ ngác nhìn Thiên Quân.
"Hôn sự đã được định ngày chưa?"
Thiên Quân vẫn làm như chuyện chẳng có gì mà trả lời.
"Lúc nhỏ đã định rồi, là năm thái tử tròn hai ngàn tuổi!"
Vẫn làm như vô ý Thiên Quân lại lẩm nhẩm trong miệng tính toán một hồi.
"Hai mươi năm nữa là đến ngày đó."
Mặc Triều Bạch bực mình rồi.
"Thiên Quân!"
Thiên Quân vẫn mang một bộ dáng bình thản.
"Cái gì?"
"Chuyện liên hôn của thái tử không phải việc nhỏ, sao người có thể nói ra nhẹ nhàng như thế."
Thiên Quân làm bộ gật đầu.
"Đó là do trước đây ta nào biết thái tử sẽ theo ngươi đâu!"
Mặc Triều Bạch đứng lên.
"Ta đi tìm thái tử!"
Vì thế buổi tối ngày thứ ba ngủ tại nơi ở của Nguyên Thủy Thiên Tôn thì Mặc Triều Bạch đã xuất hiện trong phòng Mạch Ngôn.
"Sao người lại.."
Lời chưa nói xong đã phát giác không khí nặng nề bao phủ xung quanh Mặc Triều Bạch. Mạch Ngôn không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vã chạy đến kéo ống tay của Mặc Triều Bạch.
"Người sao thế?"
Mặc Triều Bạch giả vờ tỏ ra mình đang rất ư là bực bội.
"Ta vừa mới ở chỗ Thiên Quân biết được A Ngôn còn có một mối hôn sự nữa cơ."
Không ngờ Mặc Triều Bạch lại biết việc này sớm như vậy. Mạch Ngôn đã định sau khi về từ chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ thành thật nói cho y nghe. Nào ngờ Thiên Quân lại nói ra trước mình. Mạch Ngôn cười cười kéo tay Mặc Triều Bạch về phía chiếc bàn. Nhưng Mặc Triều Bạch lại đẩy tay y ra. Mạch Ngôn chỉ còn cách đẩy vai Mặc Triều Bạch. Hì hục một lúc mới ấn được người ngồi xuống ghế. Rót cho Mặc Triều Bạch một ly trà nghi ngút khói. Mạch Ngôn mới cười hì hì giải thích.
"Là do ta sơ suất đáng ra phải nói với người sớm hơn. Nhưng mà cũng tại người cả, thời gian bên nhau người chẳng cho ta nói được tiếng nào. Chỉ toàn.."
Im lặng một lúc cho Mặc Triều Bạch tự hiểu. Mạch Ngôn nhìn chân mày đang từ từ giãn ra của Mặc Triều Bạch. Sau đó kéo tay đang đặt trên đùi của y ra. Cả người chui vào ngồi trên đùi Mặc Triều Bạch. Hai tay ôm lấy cổ Mặc Triều Bạch dụi đầu vào ngực y.
"Đừng giận mà. A Ngôn sai rồi!"
Cố gắng kềm chế nụ cười trên khóe môi mình Mặc Triều Bạch hừ lạnh.
"Hừ!"
Mạch Ngôn tiếp tục như con mèo không xương nũng nịu trong lòng Mạch Triều Bạch.
"Chỉ cần ta xong việc ở nơi này, hai tháng sau ta sẽ lập tức đến Thanh Khâu giải trừ hôn ước! Có được không?"
Giọng nói trên đỉnh đầu nghe ra đã nguôi ngoai.
"Không đợi!"
Mạch Ngôn bèn hôn một cái chóc lên má Mặc Triều Bạch. Thấy người vẫn còn mang một bộ mặt lạnh lùng Mạch Ngôn quyết định kéo gương mặt đó xuống liên tục hôn vào khắp nơi.
"Vậy người muốn thế nào?"
Mặc Triều Bạch nghiêm nghị nhìn Mạch Ngôn.
"Ngày mai lập tức đến Thanh Khâu."
Vẫn đang theo học ở nơi này Mạch Ngôn chẳng thế muốn đi là đi được.
"Nhưng mà.."
Mặc Triều Bạch quay mặt đi chỗ khác.
"Ta quan trọng hay luận đàm với Nguyên Thủy Thiên Tôn quan trọng?"
"Dĩ nhiên là người quan trọng hơn rồi."
Nghe được câu trả lời vừa ý Mặc Triều Bạch hài lòng tặng cho Mạch Ngôn một nụ cười rực rỡ. Thành công làm cho Mạch Ngôn tim đập như trống trận. Mặc Triều Bạch ôm Mạch Ngôn đứng lên.
"Vậy bây giờ theo ta về điện thái tử."
Mạch Ngôn giật mình muốn tránh ra khỏi vòng ôm của Mặc Triều Bạch.
"Ta còn chưa xin phép Thiên Tôn đâu!"
"Ta đã nói giúp ngươi rồi."
Mặc Triều Bạch vừa nói vừa mỉm cười vô cùng quyến rũ sau đó ôm Mạch Ngôn bay ra ngoài. Mạch Ngôn cũng kệ tư thế Mặc Triều Bạch ôm mình. Đầu rúc trong ngực y lí nhí.
"Người lại dùng sắc dụ ta."
"Ha.. ha.."
Đổi lại được tràng cười sảng khoái của Mặc Triều Bạch.