*Mấy hôm rồi bà không thấy nó về nhà, mà gần đây bà thấy nó có gì đó giấu bà, giống như nó có bí mật lớn lắm và rất sợ người khác biết.
‘Ông chủ Từ hôm nay rảnh rỗi thế?’
Nghe tiếng Cổ Mộc Anh vọng lại từ phía chân cầu thang, Từ Diện Tư lạnh lùng liếc nhìn về phía chân cầu thang…thấy Cổ Mộc Anh vừa đi vừa xoắn tay áo, muốn bao nhiêu nét tiêu diêu tự tại thì liền có bấy nhiêu.
“Ông chủ Cổ có vẻ rất thảnh thơi nhỉ!”
*Thôi, bà về phòng nghỉ ngơi trước đây. Hai đứa cứ nói chuyện với nhau đi nhé!
Từ Diện Tư cười hiền hoà “bà nghỉ ngơi, nhớ chú ý đến sức khỏe”.
*Được…Hôm nào Tư Tư rảnh rỗi thì đến chơi với bà nhé!
“Dạ, thưa bà”
Sau khi Cổ lão phu nhân rời đi…
Từ Diện Tư lạnh giọng lên tiếng hỏi Cổ Mộc Anh “Tiểu Hàn đâu?”
Cổ Mộc Anh cười khẩy “từ khi nào mà ông chủ Từ lại trở thành bảo mẫu của con gái tôi vậy?”
Không để tâm đến thái độ của Cổ Mộc Anh, Từ Diện Tư lập lại một lần nữa “Tiểu Hàn đâu?”
‘Sao cậu lại hỏi tôi?’
“Tôi nghĩ Tiểu Hàn đã bị mất tích rồi!”
Cổ Mộc Anh cười lạnh “Hoang đường, con bé đã lớn rồi…có thể chạy được đi đâu, chắc là về Bạch Thành rồi cũng nên”.
“Tôi thì lại nghĩ Tiểu Hàn bị bắt cóc rồi”.
Cổ Mộc Anh càng cười lạnh lùng hơn, âm thanh của tiếng cười đó tựa như quỷ dữ “bắt cóc, nhà họ Cổ tôi sắp phá sản…cả thế giới này đều biết, bắt cóc làm gì người của họ Cổ chúng tôi”.
Từ Diện Tư cười khẩy khi nhìn thấy sự thản nhiên trên khuôn mặt của Cổ Mộc Anh, không có người cha nào khi nghe con mình gặp nguy hiểm mà lại không chút lo lắng như vậy “tôi lại không nghĩ vậy!”
‘Ồ! Vậy ông chủ Từ nghĩ thế nào?’
“Tôi nghĩ Tiểu Hàn đã thật sự bị bắt cóc. Được rồi, tôi sẽ báo cảnh sát…nhờ phía cảnh sát can thiệp”.
‘Chuyện của nhà họ Cổ chúng tôi, không cần ông chủ Từ xen vào’.
Từ Diện Tư không nói gì thêm, anh chỉ đứng lên ra về…
……………
‘Già, thế nào rồi?’
Từ Diện Tư bực tức lên tiếng “cậu vào hệ thống camera quan sát của nhà họ Cổ xem Tiểu Hàn trở về nhà là khi nào và rời đi từ bao giờ”.
Hàn Du không nói gì, anh mở lap top lên và bắt đầu làm việc.
Từ Diện Tư ưu phiền ngồi đợi…
Một lúc sau…
‘Già…’
“Thế nào rồi?”
‘Cổ tiểu thư về nhà họ Cổ từ sáng sớm hôm qua, nhưng tôi kiểm tra rất kỹ càng…cô ấy không hề rời khỏi nhà!’
“Sao?”
‘Cổ tiểu thư về nhà và không hề rời khỏi nhà’
Từ Diện Tư đứng phắt dậy “không được, nhất định là đã xảy ra chuyện!”
‘Già định thế nào?’
Từ Diện Tư nhíu mày “nhà họ Cổ không dễ gì đặt chân vào”.
‘Vậy Cổ tiểu thư thì phải làm thế nào đây?’
Từ Diện Tư thả người dựa vào thành sofa “làm thế nào đây chứ?”
‘Già, không phải già với Cổ lão phu nhân có giao tình sao?’
“Ý cậu là…”
Từ Diện Tư bừng tỉnh “đúng vậy…sao tôi lại không nghĩ ra việc tiếp cận với Cổ lão phu nhân”.
Hàn Du gật đầu!
……………
‘Tư Tư hôm nay rảnh rỗi nên đến thăm bà sao?’
“Dạ đúng rồi, thưa bà!”
‘Vừa hay nhà không còn ai, bà đang buồn chán…còn đi ra ngoài dạo phố, thấy đôi chân đang đau nhức nên bà vẫn còn chần chừ!’
Từ Diện Tư đảo mắt nhìn quanh phòng khách một lượt…
‘Cháu đã ăn trưa chưa vậy Tư Tư?’
Từ Diện Tư lắc đầu “cháu đang định đến nhờ bà bữa cơm trưa đây ạ!”
Cổ lão phu nhân cười tươi rói “được…nếu đã như vậy, hôm nay bà sẽ đích thân vào bếp nấu vài món ngon”.
“Cháu chỉ chờ bà nói câu này thôi đó!”
‘Cổ gia của bà có nhiều vị trí đẹp, cháu cứ dạo quanh một vòng đi…khi nào xong thì bà cháu mình cùng ăn’.
Từ Diện Tư vui vẻ gật đầu!
Cổ lão phu nhân vui mừng như bắt được vàng, bà vội vã bắt tay vào việc nấu nướng.
Từ Diện Tư rong ruổi khắp các ngõ ngách của Cổ gia, với hy vọng tìm được chút manh mối của Cổ Mộc Hàn.
“Cuối cùng thì Tiểu Hàn ở đâu chứ?”
Từ Diện Tư như sắp lật tung mọi thứ, nhưng vẫn không thể tìm được Cổ Mộc Hàn.
……………
Giữa căn phòng âm u lạnh lẽo, lại vô cùng ẩm thấp. Cổ Mộc Hàn bị trói chặt tay chân, cảm giác lạnh lẽo ùa về…khiến cô phải co rúm người lại, cô không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối vô tận.
Sắc mặt Cổ Mộc Hàn trở nên lạnh lùng "
Cổ Mộc Anh, ông thật đáng sợ. Tôi là con gái ruột của ông mà ông cũng không tha".
- Cổ Mộc Anh, nếu Cổ Mộc Hàn tôi còn có cơ hội sống sót và rời khỏi nơi này “thì tôi xin thề! Dù ông là ba ruột của tôi, tôi vẫn sẽ không nương tay”.
Đôi mắt đẹp từ từ khép lại “Từ Diện Tư, anh sẽ đến cứu em…có đúng không?”
Cổ Mộc Hàn suy nghĩ rồi thì lại tuyệt vọng “điều đó là không thể nào, anh ấy làm sao biết được mình ở đây chứ, mình sẽ phải trở thành bộ xương khô tại nơi này!”
………………
“Tiểu Hàn, em đang ở đâu chứ?”
//Thưa ông chủ Từ, lão phu nhân mời ông chủ Từ vào dùng cơm. Phòng ăn phía bên này ạ!
Từ Diện Tư nhìn quanh khu vườn một lần rồi mới quay gót đi về phía phòng ăn.
‘Dùng cơm thôi Tư Tư!’
“Thơm quá bà ạ!”
‘Lâu rồi bà không có vào bếp’.
Từ Diện Tư mỉm cười “cháu thật có diễm phúc, đúng không bài?”
Cổ lão phu nhân thở dài “ta không biết Tư Tư thích gì, ta nhớ đến Tiểu Hàn nên nấu những món còn bé thích”.
Từ Diện Tư cúi mặt “Tiểu Hàn, em đừng xảy ra ra chuyện gì nhé!”
'Thôi ăn đi cháu"
Cổ lão phu nhân gắp thức ăn cho vào chén Từ Diện Tư “Tư Tư cứ tự nhiên như ở nhà mình”.