Người Tôi Yêu

Chương 9: Độ Hà (9)



Editor: KẹoĐắng

Đang nói chuyện, một người lôi kéo Phương Cử “Đến, lão Phương, chơi đoán số chơi đoán số.”

Chu Hiểm cũng từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy vẻ mặt Hứa Đường ngơ ngác, thấp giọng hỏi: “Nhàm chán?”

Hứa Đường lắc đầu, còn chưa kịp nói chuyện, chợt có một người phía trước đưa chai bia đến tay cô. “Chị dâu, nghe nói tửu lượng của chị rất tốt, nể mặt uống cùng bọn em một chút!"

Phương Cử “bốp” một cái vỗ đầu người nọ. “Chị dâu có thể tùy tiện uống rượu cùng người đàn ông khác hay sao?”

Người nọ luôn miệng nói “Phải, phải” lại đoạt lại chai bia trong tay Hứa Đường, “Chị dâu, thật ngại quá.”

Hứa Đường hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ nhìn chai bia trong tay tự mình đi một vòng, đọng lại chút hơi lành lạnh. Chu Hiểm bưng một dĩa thịt dê, ôm hai chai bia, nói với cô: “Đi, chúng ta đi ra bên ngoài.”

Bên ngoài có một cái đèn nhỏ, chiếu sáng bậc thang cùng nước bùn phía trước. Hứa Đường vừa ngồi xuống liền cảm giác trên đùi có một con muỗi đang đậu, giơ tay vỗ “bốp” một cái vào chân.

Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên đứng dậy đi vào nhà. Sau một lúc lâu, anh cầm một chiếc áo sơ mi đen ra ngoài, ném vào người cô. “Phủ lên chân!”

Hứa Đường: "...... Nóng."

"Tôi mặc quần dài cũng không nóng, em nóng cái gì."

Hứa Đường lười tranh cãi cùng anh, lặng lẽ phủ áo sơ mi lên đùi.

Chu Hiểm mở hai chai bia ra, đưa cho cô một chai, lại đẩy đĩa thịt dê về phía cô. Hứa Đường cũng không khách sáo, cầm xiên thịt dê cắn một cái, lại uống một hớp bia lớn.

Cô nghiêng đầu nhìn cánh tay Chu Hiểm một cái, “Vết thương của anh đỡ chưa?”

Chu Hiểm "Ừ" một tiếng.

"Khi đó...... Thật xin lỗi, tính mẹ tôi là như vậy, anh đừng để ý.”

"Không có việc gì." Giọng Chu Hiểm bình thản.

Lúc trước, đụng phải Chu Hiểm như có ngàn vạn câu muốn nói với anh, giờ phút này gặp mặt ngược lại không biết nói từ đâu. Hứa Đường uống rượu, dần dần lâm vào trầm mặc.

Một lát sau, Chu Hiểm đột nhiên hỏi cô: “Điện thoại tôi đưa cho em mất rồi?”

Hứa Đường không biết tại sao anh lại hỏi câu này, sửng sốt một chút. “Không có.”

"Vậy tại sao em không gọi cho Phương Cử, cầm quần áo trả lại cho tôi?”

Hứa Đường phản bác: “Vậy tại sao anh không kêu Phương Cử gọi cho tôi, đến chỗ tôi lấy quần áo về?”

Chu Hiểm không lên tiếng.

Trong đầu Hứa Đường vòng vo một suy nghĩ, cảm thấy buồn cười, thấp giọng cười một tiếng. 

Ánh mắt Chu Hiểm lập tức quét tới, "Cười cái gì?"

Hứa Đường nhanh chóng lắc đầu, "Không có gì."

Chu Hiểm hừ nhẹ một tiếng, một lát sau, lại hỏi: "Em học uống rượu với người nào?”

"Ba tôi."

Ánh mắt Chu Hiểm thu lại.

Hứa Đường lại thật gống như cũng không thèm để ý, vừa uống vừa nói: “Lúc tôi mười tháng tuổi ông liền lấy chiếc đũa nhúng rượu đút tôi. 14 tuổi tôi bắt đầu uống rượu cùng ông. Mới bắt đầu uống một ly liền gục. Uống 3 năm, ngày sinh nhật năm đó tôi cuối cùng cũng chuốc cho ông gục.” Cô chợt bổ sung thêm một câu “Đó cùng là lần cuối cùng tôi uống rượu cùng ông.”

Chu Hiểm nhìn cô, không lên tiếng.

"Mẹ tôi không thích ba tôi huấn luyện tôi như vậy. Ba tôi lại nói, con gái có thể uống rượu cũng là một bản lĩnh phòng thân.” Hứa Đường quay đầu nhìn Chu Hiểm. “Người thanh tĩnh có thể giả say, người say lại không thể giả bộ thanh tĩnh.”

Hứa Đường giơ chai bia về phía Chu Hiểm, anh dừng một chút, cũng giơ chai bia cụng một cái với cô.

"Em của tôi cũng có thể uống."

"Hai người ai tửu lượng tốt hơn?"

Hứa Đường nhếch càm, cười đến không khỏi kiêu ngạo. “So với tôi kém xa.”

Ánh đèn dưới hoàng hôn, cô ngước khuôn mặt trắng nõn, thuần khiết, bộ dáng quật cường bởi vì nụ cười lúc nào cũng lộ ra một chút dịu dàng. Ánh mắt Chu Hiểm híp lại, chợt vươn tay đè chặt cái ót Hứa Đường, nhẹ nhàng ấn một cái về phía mình.

Hứa Đường không chút nào phòng bị, bị dọa sợ đến mức nụ cười lập tức cứng lại trên mặt. Cô nhìn ngũ quan phóng đại của Chu Hiểm, hô hấp nhất thời dừng lại, giọng nói khẽ run. “Chu Hiểm, anh đã có bạn gái.”

Chu Hiểm mang theo hơi rượu, hô hấp phun ở trên mặt cô. Bàn tay đặt ở sau ót lúc này lại nhấn một cái, chóp mũi hai người chỉ cách một đường.

Một tay khác của anh để chai bia xuốg, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhét vào trong tay Hứa Đường. “Gởi tin nhắn.”

"Gởi tin nhắn gì?” Buồng tim Hứa Đường đang kiệt liệt đánh trống, nửa chai bia uống vào giống như vọt tới trong đầu, làm cho suy nghĩ của cô không còn nhanh nhẹn giữa hô hấp nóng bỏng của anh.

"Gởi cho Trương Tuyết, nhắn tôi chia tay với cô ta.”

Hô hấp Hứa Đường không khỏi chậm lại, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh “Tôi không muốn làm bạn gái của anh.”

“Em không cần làm bạn gái của tôi.” Chu Hiểm nhìn chằm chằm đôi môi đang khép mở của Hứa Đường, “Làm người phụ nữ của tôi.”

"Phụ nữ” cái từ này giống như một quả bomb nổ tung trong đầu Hứa Đường. Lỗ tai cô thoáng chốc đỏ bừng “Vậy cũng……” 

Lời nói còn chưa dứt đã bị nụ hôn mạnh mẽ của Chu Hiểm ngăn ở trong miệng.

Dường như bầu trời bị treo ngược, mọi thứ cũng hóa thành nham thạch sôi trào nóng chảy, thần kinh căng thẳng của Hứa Đường cũng bị cháy sạch. Hơi thở của Chu Hiểm giống như gió thổi cũng không lọt lưới, hoàn toàn trói buột cô lại.

Hứa Đường khó có thể hình dung tâm tình đang đánh trống reo hò giờ phút này, giống như con diều bay trên mây càng lúc càng cao, tự do rồi lại hoàn toàn mất khống chế. Tiếp theo liền muốn từ trên trời cao vạn trượng chớp mắt rơi xuống. 

Bàn tay Chu Hiểm từ sau ót chuyển qua vòng eo mảnh khảnh, nắm thật chặt, dùng sức kéo về phía trước một cái. Thân thể hai người kề sát nhau, làm cho nụ hôn này biến thành hoàn toàn chiếm đoạt.

Toàn thân Hứa Đường vô lực, đến cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy cổ áo của Chu Hiểm, ngăn cản bản thân trượt xuống.

“Anh Hiểm…..” Sau lưng chợt truyền đến một loạt tiếng bước chân. Hứa Đường bị dọa sợ đến liền vội vàng đẩy Chu Hiểm ra, muốn lui về phía sau. Nhưng đầu lại bị anh ấn một cái vào trong ngực.

Phương Cử lúng túng cười một tiếng. “Em thật là không thấy gì. Anh Hiểm, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục.” Nói xong liền chạy trối chết vào trong nhà, lại thuận tay đóng cửa lại.

Mắt thấy không còn bị người khác quấy rầy, Chu Hiểm kéo Hứa Đường ra, để cô ngồi trên đùi mình. Hứa Đường giùng giằng muốn đi xuống, anh liền giữ chặt cô lại. “Thử cử động một cái nữa xem!”

Hứa Đường mới vừa chứng thực lực lượng hai người cách xa nhau, lập tức không dám động.

"Hứa Hải Đường, có được hay không?"

Giọng nói Hứa Đường có chút run rẩy: "Không được."

"Tại sao?" Chu Hiểm nhìn chằm chằm cô.

"Cuộc sống của chúng ta không giống nhau, không thể ở bên nhau được."

"Ai nói?" Chu Hiểm vươn một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị hôn sưng đỏ của cô. “Chúng ta có thể liên lạc, thường xuyên lui tới.” Anh dừng một chút, thấp giọng cười một tiếng. “Còn có thể cùng nhau làm tình.”

Khuôn mặt Hứa Đường bốc cháy. “……..Chu Hiểm, anh không biết xấu hổ.”

"Em cũng không phải là mới biết.”

Hứa Đường: "......"

"Vậy nếu không tôi theo trình tự, trước tiên theo đuổi em có được hay không?”

Hứa Đường ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm. “Anh thích tôi?”

"Tạm được, chính là nhìn ngực hơi nhỏ một chút."

Hứa Đường xấu hổ, “Chu Hiểm, anh có thể đứng đắn một chút hay không!"

"Tôi rất đứng đắn.” Chu Hiểm bế xóc Hứa Đường lên, “Giúp tôi lấy điếu thuốc.”

"Tự anh lấy đi.”

Hai tay Chu Hiểm vòng qua hông cô, véo một cái. “Tay không rãnh.”

Hứa Đường im lặng, "...... Ở đâu?"

"Túi quần, bên phải."

Hứa Đường vươn tay vói vào trong túi quần của Chu Hiểm, móc ra bao thuốc lá cùng cái bật lửa, từ bên trong rút một điếu thuốc ra, đưa tới khóe miệng anh. 

Chu Hiểm ngậm điếu thuốc, ý bảo Hứa Đường giúp anh châm lửa.

Hứa Đường bất đắc dĩ làm theo.

Chu Hiểm cười một tiếng, “Em xem, không phải là trao đổi rất tốt hay sao?”

"...... Là anh cưỡng ép.”

"Cưỡng ép cũng là trao đổi.” Chu Hiểm lấy ra một cái tay hút thuốc, một tay khác vẫn vòng quanh eo cô.

Hứa Đường đã sớm thấu hiểu một mặt không biết xấu hổ của anh, nhưng những thứ trước kia so với hiện tại đơn giản chỉ là một góc núi băng mà thôi.

"Anh không sợ tôi đến gần anh là có mục đích khác?”

Chu Hiểm yên lặng một lát, cánh tay ôm cô vươn ra lấy chiếc điện thoại di động để ở bên cạnh, ấn vào album, lật tới một tấm hình thì dừng lại, đưa màn ảnh tới trước mặt Hứa Đường. “Thời điểm ba em làm việc từ trên giàn giáo té xuống, điều tra cho hay là có cây thép bị nới lỏng, không có dấu vết có người động tay chân.” Chu Hiểm dừng một chút, “Lúc đó người phụ trách an toàn công trường thi công là người của chú Trịnh.”

Hứa Đường nhìn tin tức báo cáo trên《Tuần báo Lộc Sơn》 trên màn hình di động, cau mày, môi mím thành một đường.

“Em muốn lợi dụng tôi hỏi thăm tin tức từ chỗ chú Trịnh.” Chu Hiểm thu hồi điện thoại di động, nhìn chằm chằm Hứa Đường. “Hứa Hải Đường, tôi cho em lợi dụng.” Im lặng một lát, anh lại bổ sung một câu. “Mặc kệ là em có mục đích gì, chỉ cần em làm người phụ nữ của tôi.”

Hứa Đường lập tức ngơ ngẩn, bị lời giải thích của Chu Hiểm khấy động nội tâm kích động, thật lâu cũng khó bình tĩnh lại.

Vậy mà sau một lúc lâu, cô lại nhẹ giọng mở miệng: “Tôi chỉ hỏi anh một câu.”

Chu Hiểm nhìn cô, "Nói."

Hứa Đường cắn cắn môi. “Bây giờ tôi có thể là người phụ nữ của anh, cũng có thể làm người phụ nữ của anh cả đời sao?”

Bàn tay vòng lấy eo cô của Chu Hiểm bất tri bất giác buông lỏng, im lặng mấy giây, vẫn cười vui vẻ nhưng lại dần dần chuyển lạnh. “Hứa Hải Đường, cái này không có ý nghĩa.”

Hứa Đường nhìn thẳng anh, không hoảng không sợ, kiên định lắc đầu. “Chu Hiểm, tôi không muốn làm bạn gái anh, cũng không muốn làm người phụ nữ của anh.”

Chu Hiểm không lên tiếng, ngậm điếu thuốc nhíu mày nhìn cô qua làn khói, giữa hai lông mày tản ra tia chết chóc.

Hứa Đường từ trên đùi Chu Hiểm đứng lên, cúi đầu yên lặng ngồi trở lại vị trí vừa rồi của mình, uống cạn sạch nửa chai bia còn dư lại. Chất lỏng rượu vẫn có chút lạnh, chảy vào cổ hỏng đắng chát.

Chu Hiểm trầm mặc hút xong điếu thuốc trên tay, tia chết chóc giữa trán dần dần tản đi. Anh đứng lên phủi phủi bụi bậm trên người, bình thản mở miệng: “Tôi đưa em trở về.”

Hứa Đường đi theo đứng dậy, cầm áo sơ mi nhìn Chu Hiểm. “Tôi có thể ở trên ghế sô pha phòng khách của anh ngủ một đêm hay không? Người nhà tôi khẳng định đã ngủ hết rồi.”

Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng, thẳng hướng đi về phía cửa, mở cửa ra.

Người bên trong đang nhao nhao ầm ĩ uống đến hưng phấn. Chu Hiểm đưa mắt nhìn sang, đột nhiên sãi bước đi qua, đạp một cái lên bàn trà. Bảy tám chai rượu trên bàn thoáng chốc bể tan tành, canh thừa thịt nguội cùng rượu bia chảy đầy đất.

Mọi người lập tức im lặng, bị dọa sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh. Cho đến khi nhìn thấy Chu Hiểm lên lầu, Phương Cử mới lên tiếng: “Giải tán, giải tán, đi ngủ!” Cả đám mới tốp ba tốp năm tan cuộc.

Hứa Đường cuối cùng cũng không có ngủ trên sô pha. Phương Cử sắp xếp cho cô một căn phòng. Cửa sổ căn phòng hướng về phía núi non chập chùng trùng điệp của huyện Lộc Sơn. Dãy núi tĩnh lặng, tương đối không tiếng động. Hứa Đường không ngủ được, ngồi bên cửa sổ đón gió, trong lòng nghĩ đến nụ hôn đầu của mình, phập phồng khó định.

Cô nghĩ tới trước kia đã từng thấy một câu trong một quyển sách ở nhà sách của ông chủ Triệu: Tình yêu, nếu chỉ là nhất thời yêu thích mà không phải là chân thành vĩnh viễn, tình nguyện từ lúc vừa mới chớm nở liền cao ngạo chặt đứt.

Cũng không biết có phải là sau khi trưởng thành liền bắt đầu u mê giảm giác tình yêu sầu khổ trên đời, nhưng đối với Hứa Đường 18 tuổi mà nói, bên ngoài từ trước đến nay chưa từng có dũng khí, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác đau khổ…….. Lựa chọn một người như Chu Hiểm để chứng minh, chẳng lẽ không phải là trèo cây tìm cá hay sao?