Mới bước xuống vài bậc của cầu thang mà Phó Thụy đã nghe một giọng nam quen thuộc:
- Sau chuyện tối qua, anh nghĩ là anh nên nói rõ ràng với em. Mà… Phó Thụy đâu?
Dương Cảnh Duệ đã đến? Hơn nữa còn đang cùng Lâm Tuyết trò chuyện. Phó Thụy đứng im lặng trên góc khuất của cầu thang, nghe em gái đáp:
- Anh ấy còn đang ngủ. Qua giờ anh hai có nhiều chuyện mệt mỏi trong người. Với đi làm thâu đêm cả tuần rồi. Chắc phải ngủ tới tối. Anh có chuyện gì thì nói đi, khỏi sợ người khác nghe thấy!
Giọng của Cảnh Duệ ngập ngừng:
- Ừm… thì… hôm qua anh có chút say xỉn…
Phó Thụy hé mắt nhìn thì thấy trên bàn có đủ hoa với bánh kẹo, có lẽ là do “tên kia” mang đến. Dương Cảnh Duệ và Lâm Tuyết thì đang ngồi cạnh nhau trên sô pha, Phó Thụy lập tức lộ mặt rồi bước xuống, giọng rất nghiêm nói: - Dương Cảnh Duệ! Ai cho cậu ngồi cạnh em gái tôi?
Chàng trai nghe xong thì vội đứng lên. Anh nhìn sang phía cô gái nhỏ, biểu cảm như thể muốn nói “sao em bảo là đến tối cậu ta mới dậy?”
Phó Thụy bước đến chen vào giữa, đẩy đối phương sang một bên rồi ngồi xuống cạnh em gái mình:
- Lâm Tuyết, anh đã dặn em là đừng có giao du với tên này mà.
Cô bé chưa kịp trả lời, Phó Thụy đã quay ngoắt sang, ném ánh mắt sắc lạnh nhìn Cảnh Duệ:
- Cậu tới đây làm gì?
Hôm nay Cảnh Duệ mặc đồ rất lịch sự và đàng hoàng. Chàng trai đứng nghiêm chỉnh, đáp:
- Tôi có chuyện muốn nói với em ấy.
Thái độ nhã nhặn và sự nghiêm túc hôm nay của Cảnh Duệ làm Phó Thụy có hơi bất ngờ. Bình thường thờ ơ, còn hay móc mỉa người khác cơ mà?
- Có gì thì nói với tôi đi! Đừng kéo Lâm Tuyết vào! Cảnh Duệ bật cười:
- Ha ha, cậu lo gì chứ!? Không phải là chuyện năm xưa!
Nghe câu này, Phó Thụy nhướn đôi lông mày. Xưa giờ câu chuyện giữa 2 người chỉ xoay quanh bố mẹ, bây giờ lại nói không phải thì cũng lạ.
- V- Vậy thì là gì?
- Cậu có chắc muốn nghe không?
- Nói đi! Đừng vòng vo nữa!
Không khí bỗng trầm xuống vài giây khi Cảnh Duệ chưa trả lời. Anh đứng mím nhẹ môi, hai tay căng thẳng đan vào nhau. Đôi mắt anh chứa đầy những tia nắng ấm áp, xen lẫn sự chân thành nhìn Lâm Tuyết:
- Anh thích em.
Hai con người đang ngồi trên ghế sô pha trố mắt ra nhìn chàng trai trước mặt. Lâm Tuyết tưởng tối qua là anh ta say nên nói bậy. Giờ nghe thẳng thừng vầy khiến cô cứng họng không nói được gì, chỉ ngồi im cảm nhận tiếng con tim đập rất mạnh. Ngược lại với cô, Phó Thụy đứng dậy đe dọa: - Nói bậy bạ cái gì đấy!?
Cảnh Duệ cười mỉm, bình tĩnh đáp:
- Tôi không nói bậy. Tôi đang tỏ tình với người tôi thích. Cậu xem, quà bánh đã mua đủ, chỉ cần em ấy gật đầu-
- Không!
Phó Thụy gằn giọng rồi quay sang nắm lấy 2 vai của Lâm Tuyết:
- Em nói đi! Em không thích hắn ta đúng không?
Cô gái nhỏ hoang mang, còn chưa hiểu thế nào là yêu mà đã bị hỏi thế này. Nhưng Cảnh Duệ không muốn cô bé rơi vào thế khó, anh lên tiếng nói đỡ:
- Bình tĩnh đi Phó Thụy. Tôi chỉ muốn thông báo cho “người ta” biết rằng từ giờ trở đi tôi sẽ theo đuổi “người ta”. Bây giờ em ấy có thích tôi hay không cũng không thay đổi được gì.
Phó Thụy hít một hơi thật sâu, ngón tay đẩy nhẹ chiếc kính trên sống mũi cao để hạ hỏa. Anh nhấn mạnh từng chữ:
- Nếu tôi không cho phép thì sao?
Cảnh Duệ cười lớn, thái độ có hơi trêu ngươi đối phương:
- Ha ha ha! Tôi không đến đây để xin phép cậu. Chỉ hơi bất ngờ vì hôm nay cậu ở nhà thôi. Nói đúng ra là cậu đang “nghe ké” màn tỏ tình của tôi đó.
Phó Thụy nhăn mặt:
- Gì cơ?
Cảnh Duệ phớt lờ biểu cảm của người anh trai đang sôi máu mà quay sang nói với cô gái nhỏ:
- Lâm Tuyết, có thể bây giờ em chưa có tình cảm gì. Nhưng anh tin mình sẽ chứng minh cho em thấy được, anh thích em là thật lòng.
Cô gái nhỏ xấu hổ gật nhẹ đầu nghe đối phương nói tiếp:
- Đáng lẽ anh không định bày tỏ lòng mình sớm vậy đâu. Nhưng anh muốn em hiểu… anh tuyệt đối không hôn bậy hôn bạ. Đặc biệt là với những người mà anh không có tình cảm.
Phó Thụy cắt ngang:
- Ê kh-khoan! Từ từ! Hôn gì cơ?
Cảnh Duệ vẫn “bơ đẹp” ông anh, dịu dàng nhìn LâmTuyết:
- Vậy nhé! Anh về trước đây! Tối anh sẽ gọi điện cho em!
Vài phút trôi qua, Dương Cảnh Duệ đã đi ra khỏi nhà mà Phó Thụy vẫn còn rối loạn tâm trí. Anh đi tới đi lui vài vòng cho bình tĩnh rồi mới ngồi xuống kế bên Lâm Tuyết, đôi mắt sắc bây giờ hiện lên một nỗi lo vô hình:
- Em! Em nói rõ ràng cho anh! Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô bé cứ tủm tỉm cười:
- Thì… em gái của anh ưu tú quá… người ta mới gặp vài lần đã “iu”.
Phó Thụy thở dài:
- Đây không phải lúc đùa. Hắn còn nói chuyện hôn hít là sao? Hai đứa bây đã…
- Thì… tối qua anh ấy buồn nên đi uống rượu… tụi em có lỡ hôn “nhẹ” một cái…
Cô bé nói mà hai má hồng lên từ lúc nào không hay. Chưa đầy 24 giờ mà quá nhiều cú sốc ập đến. Chắc cái thế giới này phải chọc cho Lâm Phó Thụy tức chết mới chịu tha.