Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 15: Một mình nắm cả thế giới trong tay



Trong đầu Âu Nhược kêu lên những tiếng 'ong ong', cô mất hẳn khả năng suy nghĩ liền như mũi tên lao ra ngoài.

Tiếng bước chân nghe thấy tiếng động liền dừng lại...

Âu Nhược đứng ở đó, trong màn đêm tối, cô không có bất kì chỗ dựa nào, hai chân đứng ở trên đất lại như ngày một đang lún sâu xuống bùn, mắt cô rõ mồn một cái hình dáng cách đó không xa.

Đối diện cô, một con chó sói xám, khập khiễng một bên chân đứng lặng tại chỗ nhìn Âu Nhược. Trên miệng nó còn có... Một con gà đã chết.

Hình như con gà đã bị con chó sói vật chết, lông lá bù xù của con gà dính đầy trên đầu con chó sói xám. Dáng vẻ của nó, trông vừa lớn vừa đáng sợ, mang theo một sự tức giận nho nhỏ.

Đôi mắt nó từ một sự giận dữ đề phòng khi nhìn thấy Âu Nhược lại đột nhiên biến thành một sự hòa nhã dễ gần.

Âu Nhược mấp máy môi, nhỏ giọng gọi: "Đại ca?"

Con chó sói kêu lên 'ư ử' rồi chậm rãi đi đến, bước chân khập khiễng của nó làm Âu Nhược để ý, thả xuống trước mặt Âu Nhược con gà trên miệng.

Âu Nhược ngồi xổm xuống xoa đầu nó, tay còn chưa chạm đến, con vật hung tợn đã ngã lăn ra.

Chết??? Chết rồi sao?

Âu Nhược lắc lư nó: "Đại ca? Đại ca?"

Lúc Âu Nhược còn đang tưởng nó đã chết, Bắc Vũ Tịch chẳng biết từ đâu xuất hiện, giọng nói trầm trầm mang theo hơi lạnh: "Nó chưa chết! Chỉ bị thương thôi."

Âu Nhược giật mình: "Ngài... Ngài sao lại ở đây?"

Bắc Vũ Tịch lườm cô.

Âu Nhược liền nói: "Có cách nào cứu nó không? Hình như là bị trúng đạn."

Bắc Vũ Tịch gật đầu: "Bọn chúng tìm đến rồi. Nó giúp tôi đánh lạc hướng nên bị thương. Đi thôi!"

Âu Nhược bị kéo dứng dậy, cô... nó... Làm sao đây?

Bắc Vũ Tịch cuối người bế con chó sói trên tay, đưa mắt nhìn Âu Nhược: "Hướng đó."

"Ờ" Âu Nhược gật đầu theo hướng ánh mắt của Bắc Vũ Tịch mà đi.

Trời tối nên đường rất khó đi, Bắc Vũ Tịch chẳng biết tìm đâu ra được một nơi để trú ẩn khá tốt.

Gần đến một cái dốc núi, Bắc Vũ Tịch bảo cô trược từ từ xuống, cẩn thận bám vào các rễ cây.

Âu Nhược nắm chặt mấy cái rẽ lồi ra trên đất như xếp tầng đi xuống, xuống đến nơi ở dưới có một hang đá to như hang voi, nhưng mà... Nó là một vách đá.

Bạn có thể tưởng tượng thế này, một vách đá thẳng đứng và trong nó có rất nhiều lỗ. May mà có một cái cây to mọc đâm rễ ra, thuận tiện để leo xuống, nhưng không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Âu Nhược ngồi ở một góc, nhìn Bắc Vũ Tịch sơ cứu cho con chó sói lông xám mà, cô chép chép miệng lại cảm thấy tàn tro dính trong miệng, cực kì khó chịu.

"Sao ngài tìm được nơi này vậy?" Âu Nhược rút mặt xuống chiếc áo vest mang đậm mùi hương của Bắc Vũ Tịch. Để làm không khí không căng thẳng, cô lựa chọn cách nói chuyện để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Vậy nhưng Bắc Vũ Tịch trả lời một câu khiến cô gượng gạo vô cùng.

"Tìm." Bắc Vũ Tịch nói, cứ như trả lời qua loa cho có, Âu Nhược chỉ đành ngậm ngùi im lặng.

Ai chẳng biết là ngài tìm, nhưng mà tìm được thì cũng thật là bá đạo đi.

Âu Nhược cười hì hì: "Hay thật."

Bắc Vũ Tịch chẳng hiểu thế nào lại dừng động tác rồi nhìn cô, mắt hắn sâu thẩm nhuốm màu màng đêm, kéo theo cái sắt lạnh đi thẳng vào lòng ngực người đối diện, Âu Nhược thấy ánh mắt đó có chút nguy hiểm nên theo bản năng liền lùi về sau một chút. Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô kéo lại, chỉ một cú nắm liền kéo được Âu Nhược ôm vào lòng.

Âu Nhược mắt chữ A mồm chữ O, cô còn đang tưởng Bắc Vũ Tịch muốn ôm cô thì đột nhiên hắn dùng tay mình xé vạt áo sau lưng Âu Nhược.

Một mảng rách, lộ rõ lưng trần, khí nóng liền ập vào da thịt.

"Tiên... Tiên sinh." Âu Nhược run rẩy gọi.

Bắc Vũ Tịch hờ hững: "Cô không muốn cứu nó à?"



Âu Nhược gật đầu, miệng hối hả trả lời: "Muốn! Đương nhiên là muốn!"

Bắc Vũ Tịch liếc nhìn chiếc áo vest của hắn đang trong lòng cô, thấy cô nhìn hắn chẳng có thêm động tác nào, vẻ mặt không hài lòng của hắn, giọng hắn ra lệnh: "Mặc vào."

Đầu Âu Nhược gật muốn gãy luôn, ngoan ngoãn mặc áo vest hắn vào một lần nữa.

Ban nảy vừa xuống đây, trong hang này có vẻ không lạnh nên cô đã cởi ra, hắn xé áo cô xong liền uy hiếp cô mặc vào.

Âu Nhược thấy con chó sói thoi thóp thở những nhịp đều đều, lâu lâu còn tru lên vài tiếng.

"Không có thuốc." Bắc Vũ Tịch thốt ra một câu, Âu Nhược nghe ra là đang nói chuyện với mình

Trong này chỉ có cô và hắn, không nói chuyện với 'người' như cô, chả lẽ đi nói chuyện với 'chó'.

"Thuốc ạ?" Âu Nhược kêu lên.

Bắc Vũ Tịch nhìn cô, Âu Nhược rút trong túi quần thể thao ra một gói đồ mà Lục Phàm đưa lúc trước.

Nó là thuốc trị thương, được anh ta điều chế. Tờ giấy đi cùng là hướng dẫn sử dụng.

Đưa nó cho Bắc Vũ Tịch, hắn mở cái gói đồ bèo nhèo mềm nhũn vì bị ngâm nước lúc dưới sông của Âu Nhược, hắn mở đầu viên thuốc con nhộng, mở ra rồi quăng bỏ, mở ra rồi lại quăng bỏ, mấy lần liền đều không dùng được... Đầu Âu Nhược chảy đầy mồ hôi hột, cô nói: "Chắc buổi chiều ngấm nước nên đã bị hỏng."

Bắc Vũ Tịch nhìn cô có chút ý vị mang theo mùi thuốc súng mập mờ, cái sự thờ ơ liếc mắt của hắn rồi đến khi hắn mở viên cuối cùng, nhìn thuốc bên trong vẫn còn khô ráo, hắn tỉ mỉ rắc bột thuốc vào vết thương đã được cầm máu của con sói. Sau đó nối các đoạn vải áo của Âu Nhược lại băng cho nó.

Âu Nhược thật biết ơn Lục Phàm, anh ta nói cô sẽ cần dùng đến, bây giờ thật sự cần dùng đến. Biết ở đây nhiều cây thuốc, nhưng mà đồ anh ta điều chế dùng vẫn tốt hơn nên đã đưa cho Âu Nhược một gói mấy chục viên. Kết quả chỉ dùng được một viên, Âu Nhược thở dài.

Đêm mỗi lúc một dài thêm, tựa như vô tận không chấm dứt, Bắc Vũ Tịch cho Âu Nhược nghỉ ngơi một lúc thì gọi cô dậy.

"Đi thôi." hắn nói.

Âu Nhược xoa mắt: "Đi bây giờ ạ."

Bắc Vũ Tịch gật đầu. Nơi này bây giờ không thể ở lâu được, trốn thì trốn được nhưng chẳng lẽ trốn cả đời. Dù sao lão đại hắc đạo cũng không có tâm sức đâu để trốn cả đời như vậy. Vả lại, ở nơi này, đồ ăn không có. Con chó sói này, lúc đói lên có khi lại ăn luôn cả bọn họ, hoặc bọn họ sẽ giết nó ăn thịt.

Âu Nhược lật đật vâng lời, chân đứng vẫn chưa vững nên lúc đi có chút loạn choạng. Bắc Vũ Tịch đưa bàn tay lớn chìa ra hướng về Âu Nhược.

Cô nhìn bàn tay to của hắn, ngón tay thon dài lộ rõ từng khớp xương, ở ngón cái và ngón trỏ có một vết chai do cầm súng lâu năm để lại.

Ánh mắt nhìn vào ánh mắt, trong lòng sinh ra cảm giác tin tưởng, cứ như trời đông được than hồng sưởi ấm, lòng Âu Nhược trong hoàn cảnh bây giờ lại vui mừng khôn tả, nhưng cô phải giấu đi, thời khắc này không cho phép cô lơ là mất cảnh giác, cô mỉm cười đưa tay cho hắn.

Bàn tay nhỏ của Âu Nhược, khéo léo gọn gàng nằm trên tay hắn, Bắc Vũ Tịch giữ chặt tay cô, như bảo vệ thứ gì đó trân quý.

Con sói vẫn đang bị thương, thoi thớp đứng dậy, Âu Nhược nhìn con sói, nó môt mình ở đây, cả đời sẽ không lên được.

Âu Nhược còn chưa kịp nói lời trong lòng ra, Bắc Vũ Tịch nhìn con chó sói, ánh mắt cùng giọng nói như ra lệnh: "Lên đây."

Chẳng biết nó có hiểu hay không nhưng nó bám vào người Bắc Vũ Tịch, như một khả năng tiềm ẩn nào đó, vọt mạnh người, chân trước chân sau nhờ bả vai Bắc Vũ Tịch mà nhảy lên bờ, đứng sừng sững trên đất, đưa mắt nhìn bọn họ ở dưới.

Bắc Vũ Tịch leo lên trước, một tay giữ gốc cây, tay kia nắm lấy tay Âu Nhược, giúp cô thuận lợi leo lên.

Thật không ngờ là con chó sói này hiểu được lời Bắc Vũ Tịch nói, còn rất ngoan ngoãn.

Âu Nhược thở hồng hộc, chóng tay lên đầu gối nhìn Bắc Vũ Tịch: "Tiên sinh! Bây giờ đi hướng nào?"

Bắc Vũ Tịch nhìn con chó sói bị thương, ánh mắt sắc bén. Không biết nó hiểu cái gì trong đôi mắt Bắc Vũ Tịch, hú lên mấy tiếng rồi giậm chân đi trước.

"Đi thôi." Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay Âu Nhược, kéo cô đi theo hướng con chó sói phía trước.

Âu Nhược biết con chó sói này cách đây không lâu, cùng lúc với con thỏ tên Tiểu Thiên Thiên, lúc đó cô vừa bắt được một con gà rừng. Lúc đi ngang qua một cái hang thỏ, nhìn thấy thỏ mẹ đang ôm ấp thỏ con.

Vừa định đi đến thì trong một góc đó, con chó sói này nhảy ra gầm gừ với cô. Ý nó là muốn Âu Nhược tránh xa con mồi của nó ra.

Âu Nhược làm sao có thể chứ, Bắc Vũ Tịch cũng là sói xám đấy thôi. Cô không cho hắn ăn, hắn cũng không thể ăn. Bây giờ lại chỉ là một con chó sói, cô không tin không đấu lại nó, có gì thì tốn một viên đạn.

Thấy nó cứ gầm gừ mình mãi không có ý định tấn công, Âu Nhược quơ quơ con gà trên tay.

"Trao đổi đi!"



Con chó sói vẫn không quan tâm lấm, Âu Nhược quăng con gà trên tay về phía nó: "Tao cho mày con gà, mày phải tha cho chúng."

Âu Nhược cứ tưởng nó sẽ lấy con gà của cô rồi giải quyết luôn đám thỏ mẹ thỏ con trong hang. Ai dè, nó tha con gà của Âu Nhược rồi nhảy qua mấy bụi cây đi mất.

Hú hồn một phen, may mà không có đánh nhau với thú dử. Kết quả buổi tối hôm đó, Âu Nhược chỉ cho Bắc Vũ Tịch ăn rau.

Ở đây không có đường mòn, đi trong rừng nên đôi lúc quơ phải tàn cây, đi một lúc con chó sói đưa bọn họ đến một nơi nào đó, chẳng biết được vì trời quá tối, bọn họ lại không có đèn cứ biết đi và đi.

Con chó sói đưa mũi ngửi ngửi rồi dùng hai chi trước ra sức đào bới, Bắc Vũ Tịch thấy vậy cũng đến giúp nó một tay. Một tấm kim loại bằng sắc được đóng xuống đất, Bắc Vũ Tịch gọi Âu Nhược, cô nhanh chân đi đến.

Kinh ngạc nhìn cái địa đạo tối ôm: "Tiên sinh! Có an toàn không?"

Bắc Vũ Tịch bây giờ sao dám khẳng định là có an toàn hay không, con sói nhảy xuống đó, tiếp đất bằng việc lăn lóc mấy vòng, rồi đứng dậy lắc một cái, đất cát trên người đều sạch sẽ.

"Đưa tay đây." Bắc Vũ Tịch ra lệnh.

Âu Nhược nắm lấy tay Bắc Vũ Tịch theo đó mà được đưa xuống dưới. Cách tiếp đất của cô cũng là lăn một vòng rồi mới đứng dậy.

Bắc Vũ Tịch tay cầm nắp hầm đóng lại, nhảy xuống đất.

Dưới này tối ôm, đường chỉ có thể đủ một người đi, nên con chó sói đi trước, tiếp đó là Âu Nhược, sau cùng là Bắc Vũ Tịch.

****

Đám người Thiên Quan ở trên này, cứ ngỡ là tìm được chút gì đó rốt cuộc cả một mạng cũng chẳng có.

May mà lúc đó Âu Nhược làm mất con gà, nếu không chắc đã bị giải quyết từ lâu.

Thiên Quan ngồi trong căn nhà gỗ Bắc Vũ Tịch và Âu Nhược từng ở, chiếc bàn trước mặt đã gãy đôi.

Một tên thuộc hại chạy vào báo cáo: "Lão đại, phát hiện ra có một địa đạo."

"Ở đâu?" Thiên Quan đứng bật dậy.

Tên thuộc hạ nhanh chóng dẫn hắn đến nơi Bắc Vũ Tịch và Âu Nhược xuống ban nảy.

Lớp đất trên cánh cửa vừa mới được người ta moi lên, trước đó chắc là một con thú hoang đào, kia vẫn còn dấu vết, sau đó bọn Bắc Vũ Tịch mới phát hiện ra. Thiên Quan cứ nghĩ như vậy.

Hắn ra lệnh: "Mở ra."

Hai tên thuộc hạ đi đến kéo lên.

Thiên Quan hừ lạnh: "Xuống."

Nói xong hắn nhảy xuống, do cửa địa đạo vừa cao vừa tối, nên lúc nhảy xuống nếu bất cẩn sẽ bị té ngã.

Thiên Quan là sát thủ của Tô Gia, còn là người tuổi tác không xa với Bắc Vũ Tịch, với loại chuyện này, hắn cẩn thận và an toàn là chuyện rất bình thường. Theo sau hắn là mấy tên thuộc hạ, bọn họ cũng nhảy xuống.

Trong cả đám người này kẻ nào cũng có súng, Thiên Quan đã thấy quần áo Bắc Vũ Tịch phơi trước cửa nhà gỗ, trong đó có quần áo phụ nữ.

Khá khen cho một Bắc Vũ Tịch, rảnh rỗi không có việc làm lại dắt đàn bà đến đây thưởng lạc. Khẩu vị của Bắc lão đại, người bình thường đúng là không theo kịp.

Thiên Quan nở nụ cười trào phúng, chỉ cần nghĩ đến việc sắp được dùng chính tay mình giết chết Bắc Vũ Tịch, hắn thỏa mãn đến nổi không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Hắn và Bắc Vũ Tịch chỉ là hai kẻ sinh ra không đúng bụng, mẹ Bắc Vũ Tịch là tiểu thư Bắc Gia, cha Bắc Vũ Tịch là lão đại Hắc đạo đời trước. Còn hắn? Thiên Quan hắn??? Chính là... Chính là đứa con rơi rớt không chính thất.

Vì chuyện đó mà mẹ của Bắc Vũ Tịch đã từ bỏ, một mình đem Bắc Vũ Tịch về Bắc Gia, mượn thế lực của ông ngoại mà xưng lên lão đại.

Còn hắn? Mang tiếng là con hoang, không được lão đại thừa nhận. Cuối cùng mẹ hắn chết. Năm đó, Tô Gia xảy ra biến cố, hắn thật may mắn vì cứu con trai của Tô lão đại, chính là Tô Âu bây giờ.

Từ hận thù, hắn truyền vào tai Tô Âu những thứ không tốt đẹp, ngày đêm cho Tô Âu nghe những thứ mà Bắc Vũ Tịch đã làm. Khiến cho Tô Âu mang tất cả hận thù lúc trước đổ lên đầu Bắc Vũ Tịch. Khiến cho mẹ Bắc Vũ Tịch chết tức tưởi trên giường bệnh.

Thiên Quan thật hả giận, thật sự hả giận. Nhưng chưa gì, Bắc Vũ Tịch đã nhanh chóng gây dựng lại Bắc Gia, một mình chóng chọi với mọi việc. Vài năm sau lại trở thành một trong bốn vị lão đại có tầm ảnh hưởng ở Hắc đạo.

Làm sao có thể như vậy, Thiên Quan đương nhiên cũng phải gây dựng Tô Gia, để Tô Âu - lão đại của hắn vươn lên bằng được như Bắc Vũ Tịch, mượn dao giết người.

Không thể để Bắc Vũ Tịch, một mình nắm cả thế giới trong tay.