Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 33: Người đó? Là ai?



"Lão đại! Tình hình trước mắt có nên..." Hoa Vũ nghi hoặc hỏi.

Bắc Vũ Tịch gật đầu: "Ngày mai sắp xếp đến đó đi."

Lục Phàm nghe xong quay đầu nhìn lão đại nhà mình: "Anh định làm lớn chuyện?"

Bắc Vũ Tịch thờ ơ nói: "Đánh rắn động cỏ."

Chuyện đơn giản bây giờ có thể làm là tìm cách nâng cao tiếng nói của Bắc Gia, càng phải làm rõ vấn đề ở phía mỏ kim cương. Chỉ cần làm rõ ràng việc ở đây xong, bên phía Tô Âu chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên, cũng sẽ không làm khó Bắc Gia một thời gian nữa.

Âu Nhược không lo lắng việc làm của Bắc Vũ Tịch, cái cô lo là Tô Gia. Dù không có động tĩnh, nhưng rõ ràng đã muốn hại Bắc Vũ Tịch một lần.

"Vũ Tịch! Như vậy có ổn không?" cô nắm lấy cánh tay của hắn, lòng bàn tay ấm nóng truyền đến cảm xúc khác lạ.

Âu Nhược vừa dứt lời thì Hoa Phong mở cửa đi vào: "Lão đại! Tìm được rồi! Bây giờ đi luôn ạ?"

Bắc Vũ Tịch vỗ vỗ nhẹ nhàng lên mu bàn tay nhỏ của Âu Nhược, những chuyện thế này Âu Nhược sau này nên biết ít một chút.

Hắn không thể để cô vướng bận, hắc đạo có bao nhiêu nguy hiểm hắn hiểu rõ nhất, cô có bao nhiêu an toàn hắn cũng hiểu rõ nhất. Nhưng con người không toàn năng, sau khi hắn nhận ra trái tim mình hắn càng biết rõ đối với Âu Nhược, hắn càng phải tận tâm bảo vệ.

"Đi thôi." Bắc Vũ Tịch ra lệnh rồi đứng lên, khí thế của hắn đổ bóng lớn áp đảo Âu Nhược.

Nhìn người đàn ông chuẩn bị rời khỏi, Âu Nhược nắm lấy bàn tay hắn, kiên quyết nói: "Em cũng đi!"

Bắc Vũ Tịch nhìn cô, Âu Nhược bây giờ dù hắn có cho hay không cho cô cũng chẳng nghe lọt tai.

Đồng tử Âu Nhược rất sáng, to tròn long lanh, đối diện với hắn cô như cô bé đang tủi hờn van xin.

Hoa Phong đã chuẩn bị xe cho lão đại, một con xe chuyên dụng màu đen, nghe Lục Phàm nói hắn rất thích loại xe này. Lúc nào cũng tự mình lái.

Ở trung tâm xe hơi tiền tỉ của Bắc Vũ Tịch có một chiếc xe huyền thoại, chính là con Porsche GT1 Strassenversion 1998. Cựu quán quân giải đua Le Mans đã được bán đấu giá cho số tiền 5,665 triệu USD trong tháng 3 năm 2017. Nó có trang bị một động cơ phẳng 6 xi-lanh, dung tích 3.2 lít, sản sinh tới 800 mã lực, và có thân vỏ làm chủ yếu từ sợi carbon, đủ để có khả năng gia tốc từ 0-100 km/h chỉ trong 3,6 giây.

Nhưng sau khi về tay Bắc Vũ Tịch nó được cải biến một chút, để thuận tiện cho hắn. Vỏ ngoài trở thành màu đen, xe được bọc một lớp vỏ chóng đạn như mặc áo giáp sắt cho một anh hùng.

Âu Nhược ngồi ở ghế lái phụ, bên kia là Bắc Vũ Tịch, phía sau là Lục Phàm. Hoa Phong và Hoa Vũ đi một chiếc khác, theo mệnh lệnh của Bắc Vũ Tịch đã đi trước họ một bước.

"Lão ca! Thông tin từ "người đó" có được, Thiên Quan đang cho nghiên cứu một loại thuốc nhân tạo tự phá hủy, nghe nói Tô Âu cũng không biết chuyện này."

Bắc Vũ Tịch lạnh lùng lái xe, môi mỏng hơi mím lại, tầm mắt luôn hướng về phía trước, tốc độ xe luôn khiến cảnh vật bên ngoài trở thành một đường thẳng chẳng nhìn rõ.

Nam Phi là khi vực an ninh không ổn định, trêи đường cũng có thể nhìn thấy cảnh bắn nhau, cướp của.

Đường vắng người khiến Bắc Vũ Tịch càng lúc càng tăng tốc độ, Âu Nhược nắm lấy cánh tay hắn. Bắc Vũ Tịch đưa mắt nhìn cô, thấy gương mặt cô có nét lo lắng, hắn liền giảm một chút tốc độ.

Trong bộ phận liên lạc ở trêи tai Bắc Vũ Tịch vang lên tiếng Hoa Phong: "Lão đại! Chúng tôi đến rồi."

Bắc Vũ Tịch chỉ nói "được" rồi cuộc liên lạc kết thúc.



"Lục Phàm, bám chặt." Bắc Vũ Tịch ra lệnh xong, tiếng nói vừa dứt hắn liền đưa một tay giữ lấy Âu Nhược, một tay đánh một đường rẽ ngang, xoay tròn vô lăng.

Âu Nhược còn chưa biết chuyện gì xảy ra, trước mắt Âu Nhược một màn như phim ảnh xuất hiện, ngay khúc cua của con đèo, Bắc Vũ Tịch đánh một vòng vô lăng thật thành thạo. Phía sau liền vang lên những tiếng "rầm rầm" do va chạm.

Lục Phàm quay đầu ra sao, giật mình kêu lên: "Chúng ta bị theo đuôi?"

Bắc Vũ Tịch chỉ "hừ" một tiếng liền giẫm chân ga, chiếc xe như dùng hết sức mạnh vốn có vọt đi. Nhanh như một tia sét.

Lúc Âu Nhược định thần, cô đang bám chặt vào cánh tay của Bắc Vũ Tịch. Lòng ngực Âu Nhược đập "thình thịch" không ngừng nghỉ, cứ như sắp đạp tung ngực cô rồi moi trái tim điên cuồng của cô ra.

Không ngờ bọn họ đã để Hoa Phong và Hoa Vũ đi trước nhưng vẫn bị theo đuôi, đám người này đúng là khốn kiếp.

Xe dừng ở một căn nhà nhỏ trong rừng, nơi này đâu đâu cũng thấy cây cối bị đốn hạ gãy ngang từng khúc trông rất đáng sợ.

Âu Nhược lâu rồi không chạm vào súng, lúc được Bắc Vũ Tịch cho một khẩu liền theo thói quen mà hay chạm vào chỗ để súng.

Để thuận tiện đương nhiên là cô chọn một bộ vest, màu sắc quen mất nhất là màu đen. Có một điều nữa là nó rất giống bộ vest của Bắc Vũ Tịch, nhìn cứ như bọn họ đang mặc đồ đôi.

Nhưng khi nhìn đến mấy người, Hoa Phong, Hoa Vũ và Lục Phàm, Âu Nhược chỉ đành thở dài.

Âu Nhược bước xuống xe, chân giẫm phải cái gì đó cô cũng không để ý, chỉ nghĩ nó là bùn nên nhanh chân đi đến bên cạnh Bắc Vũ Tịch, hắn cũng nhẫn nại chờ cô.

Lúc Âu Nhược bước đến, Bắc Vũ Tịch đưa tay đón cô, sau đó hắn ôm lấy eo cô gái nhỏ cùng cô cất bước.

Hoa Phong đang ngồi trong nhà với một người đàn ông, Hoa Vũ ở ngoài đứng đón bọn họ.

Người đàn ông đó nhìn thấy Bắc Vũ Tịch thì run lên, trước đó chỉ có Hoa Phong và Hoa Vũ đã dọa hắn đến mất mật, bây giờ lại đích thân Bắc Vũ Tịch đến, nên không thể không sợ hãi mà toát mồ hôi, toàn thân như bị người ta cắt xẻ trăm mảnh.

"Lão đại! Phu nhân!" Hoa Vũ cuối đầu chào.

Âu Nhược nhìn Hoa Vũ bằng ánh mắt khó tin, Hoa Vũ ngẩng đầu lên ánh mắt chạm vào Âu Nhược có nét cười.

Bắc Vũ Tịch cùng Âu Nhược bước vào, Hoa Phong cũng giống Hoa Vũ, đứng dậy trịnh trọng chào: "Lão đại! Phu nhân! Mời ngồi."

Đây là cách thuộc hạ dưới trướng phô trương thế lực?

Người đàn ông ngồi đó cả mặt cũng không dám ngẩng lên, Bắc Vũ Tịch vừa kéo ghế chuẩn bị ngồi xuống hắn ta liền đẩy ghế mình đang ngồi ra quỳ rạp xuống đất.

Hai bàn tay người đàn ông nắm chặt lại với nhau, tinh thần bị đe dọa nên cả người run lên bần bật thấy rõ.

Bắc Vũ Tịch còn chưa nói gì, hắn ta đã bò đến ôm chân hắn: "Bắc lão đại! Tôi... Xin ngài tha mạng... Xin tha mạng..."

Âu Nhược không biết nên diễn tả tình cảnh này thế nào, còn chưa làm gì mà đã không có chút thể diện thế này. Cô thấy bây giờ bản thân thật khí thế, nhưng mà hắn sợ hãi như vậy khiến cô có chút đau lòng.

"Ngồi đi." Bắc Vũ Tịch lên tiếng. Thanh âm lạnh lùng như bị một lưỡi dao sắt lia ngang cổ, không cẩn thận liền cắt đứt họng hắn ta.



Âu Nhược thấy hắn run đến đứng không nổi rồi, lại bị khí thế của Bắc Vũ Tịch dọa cho sợ. Thật ra ban đầu cô cũng giống như người đàn ông này, nhưng cô lúc đó cứng họng cứng miệng, chỉ biết bản thân được mua về, hắn muốn cô chết cô có thể sống sao, nên trước mặt Bắc Vũ Tịch cô luôn trầm mặc chịu đựng.

"Mau đứng lên! Ngồi đi!" Âu Nhược dịu giọng, cố trấn an người đàn ông.

Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn Âu Nhược, nhưng khi lia mắt sang Bắc Vũ Tịch, bắt gặp ánh mắt như dao của hắn thì rụt đầu lại rồi cuối gầm mặt xuống.

Khi hắn cố gắng ngồi dậy, Âu Nhược nhìn thấy hai chân người đàn ông run rẩy đánh lên cầm cập, cứ tưởng đâu không đi được rồi.

Bắc Vũ Tịch đôi mắt rất lạnh, không để ai đọc được suy nghĩ trong đôi mắt ấy, nhưng Âu Nhược nhìn thấy hắn đang tức giận, một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm trong tâm trí.

"Lô hàng một tháng trước là bán cho ai?" Bắc Vũ Tịch cất tiếng, thanh âm nhẹ như một cơn gió không hề có biểu cảm, chẳng mang theo ý tứ gì.

Người đàn ông run rẩy ngẩng đầu lên: "Bắc lão đại! Tôi không biết... Tôi không làm..."

Âu Nhược thấy hắn nói dối trắng trợn như vậy thật sự là không muốn sống rồi. Cô còn chưa tung ra sự tức giận của mình thì Hoa Phong đã túm lấy cổ áo hắn: "Còn nói không làm? Có tin tao cho mày một lỗ xuyên đầu không?"

Người đàn ông sợ hãi "ớ ớ" không biết làm sao.

Bắc Vũ Tịch xua tay ý bảo Hoa Phong bỏ ra, hắn lại hỏi: "Không làm trực tiếp vậy thì tiếp tay cho kẻ nào?"

Âu Nhược bị hắn làm cho sốt ruột đến nơi, còn ngồi ở trước mặt Bắc Vũ Tịch già mồm chẳng khác nào muốn đi tìm cái chết, vậy sợ hãi làm gì, hắn sợ người làm chuyện đó giết hắn, lại không sợ Bắc Vũ Tịch giết hắn chắc. Đúng là ngu ngốc.

"Mau nói đi!" Âu Nhược nhíu mày, khẩn trương giùm người đàn ông.

Cô sợ, trong một giây sau Bắc Vũ Tịch không nói không rằng liền ra tay giết người.

Hắn run rẩy nói trong sợ hãi: "Một người phụ nữ đã đến tìm tôi, cho tôi biết nơi nào của mõ tìm được nhiều kim cương nhất. Sau đó thì nói, tôi có thể tùy ý lấy, nhưng một khi bị phát hiện thì không được nói ra. Sau đó... Sau đó cô ấy thường xuyên đến. Rồi nói tôi hãy đổi lô hàng đó thành hàng giả rồi gửi đi. Lô hàng thật, cô ấy cho người đến lấy trong đêm. Cô ấy nói, nếu tôi không làm vậy thì sẽ phanh phui việc tôi ăn cắp kim cương."

Âu Nhược thật tức chết đi được, hắn bị tiền làm cho mờ mắt. Làm việc cho Bắc Gia chưa có ai chịu bất kì thiệt thòi nào, vậy mà còn ăn cắp.

Hiểu rõ cách Bắc Vũ Tịch đối xử với thuộc hạ, Âu Nhược tin tưởng hắn trước nay không bạc đãi ai.

Hắn ta làm vậy không nghĩ đến việc, lô hàng đến nơi thì sẽ bị phát hiện là hàng giả, chắc chắn hắn cũng không thể thoát tội. Có ai... Có ai dùng cái lời giải thích ngu ngốc thế không chứ.

"Người phụ nữ đó là ai? Trông thế nào?" Lục Phàm hỏi.

Hắn ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô ta rất xinh đẹp, có dáng vẻ rất trưởng thành... Là một người phụ nữ từng trải, có lẽ là lớn tuổi hơn phu nhân... "

Âu Nhược không biết người này, nhưng dường như Bắc Vũ Tịch đã biết là ai. Hoa Phong nhỏ giọng nhưng Âu Nhược vẫn nghe thấy, cậu ta nói ba chữ: "Là người đó?"

Người đó? Là ai?

Lô hàng đó là Tô Âu đứng ra nhận trách nhiệm, cũng chấp nhận do chính Thiên Quan gây chuyện, bây giờ lại thành "người đó" sai khiến? Loại chuyện này... Bắc Vũ Tịch thật sự là không thể lường trước được.

Âu Nhược cũng không tin được, còn có một người phụ nữ mà cô không hề quen biết tồn tại bên cạnh Bắc Vũ Tịch.

Người đó là gì của hắn? Người đó là ai? Có ảnh hưởng đến cô và hắn hay không? Hay có vì người đó, mà cô và hắn sẽ có một tương lai thay đổi? Âu Nhược cảm thấy cả người khó chịu, chỉ cần nghĩ đến việc Bắc Vũ Tịch còn có một người phụ nữ khác không phải cô...