Một tuần sau đó, Lục Phàm cuối cùng cũng tìm được cho Âu Nhược một giáo viên theo đầy đủ những yêu cầu của cô.
Cánh cửa phòng đọc sách mở ra, người đi vào không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy ‘học trò’ của mình ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ đợi.
Giây phút nhìn thấy Âu Nhược trên chiếc ghế da màu đen cùng bộ váy đơn giản màu hồng phấn, ánh mắt Lăng Hải Đường có chút chấn động.
Âu Nhược đưa mắt nhìn người đi vào liền vội vàng đứng bật dậy, cung kính cúi đầu chào một tiếng không quá lớn nhưng cũng đủ để người ta ghi điểm một cách tuyệt đối.
”Cô Lăng!”
”Xin chào! Mau ngồi đi!”
Ngồi lại xuống ghế, Lăng Hải Đường cũng theo đó tiến đến, khi cả hai đã yên vị Lăng Hải Đường mới lấy từ trong túi xách ra một tập tài liệu mới toanh, đưa đến chỗ Âu Nhược.
”Trước hết, em ghi thông tin vào đây cũng như làm một số bài kiểm tra kiến thức đơn giản trước, xem xét kết quả tổng hợp tôi sẽ hướng dẫn cho em những thứ khác!” Giọng Lăng Hải Đường nghe thật ngọt, như nhành liễu rũ trên mặt nước, khơi gợi sóng lăn tăn khiến người ta tưởng chừng như không sao nhưng lại mang đến nhiều nỗi niềm sâu thẳm.
Nhìn bàn tay đang lật giở từng tờ giấy, Âu Nhược ngửi thấy một vị ngọt sớm đã tan đi nhưng bởi vì mũi cô quá thính nên mùi hương đó như chưa từng phai nhạt, lại nhìn thấy trên ngón áp út của Lăng Hải Đường có đeo một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Âu Nhược nghi hoặc, Lăng Hải Đường nhạy cảm phát hiện bầu không khí ngưng động, nhìn thấy ánh mắt người đối diện vừa từ chiếc nhẫn trên tay mình rời đi, tự nhiên như không mỉm cười.
”Tôi ly hôn được sáu tháng rồi! Bởi vì còn yêu nên không nỡ từ bỏ, cho nên vật ở đây thay cho người ở nơi khác! Hồ sơ của tôi cũng không có nửa lời giả dối, chắc em đã xem rồi!”
Âu Nhược gật đầu.
“Em có câu hỏi nào không?”
Âu Nhược lắc đầu: “Không có!”
Lăng Hải Đường: “Vậy trước hết làm những thủ tục đơn giản trước đi!”
Âu Nhược ngẩng lên: “Em… Không có kiến thức căn bản!”
Lăng Hải Đường quan sát cô gái nhỏ, vẻ nghiêm nghị thay bằng nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu!”
Âu Nhược gật gật gù.
Lăng Hải Đường bị bộ dạng này làm cho bật cười: “Trước khi nhận dạy học cho em, ông xã của em đã nói trước với tôi!”
Mấy chữ “ông xã của em” làm Âu Nhược đỏ mặt, Lăng Hải Đường cứ luôn có cảm giác cô gái nhỏ đối diện mình thật không giống một người phụ nữ đã có gia đình, nhìn sao cũng chỉ giống đứa trẻ.
“Cô nói người nào?” Âu Nhược hoài nghi.
Từ ngày cô hỏi ý hắn việc tìm giáo viên đến nay, Bắc Vũ Tịch chưa từng hỏi đến lời nào, hắn rất bận, đến mức mấy hôm nay Âu Nhược ngoại trừ giữa đêm cảm nhận được vòng tay người đàn ông ấm áp kéo thân thể cô vào lòng thì không có mấy khi gặp được nhau.
Trên dưới Bắc Gia dạo này cũng là Lục Phàm lo liệu rồi sắp xếp, chưa nói đến Hoa Phong Hoa Vũ cũng không thấy mặt đâu.
Lăng Hải Đường ngẩng ra: “Người đàn ông hôm đó gặp trong phòng sách, không phải ông xã em sao?”
Âu Nhược nhớ ra nhưng phải mất mấy giây hồi tưởng lại. Đúng là trong phòng sách hôm đó có Bắc Vũ Tịch nhưng vừa nhìn một cái, hai người họ còn chưa kịp chào hỏi thì người đàn ông đã đi mất, vậy thì thời gian đâu để Lăng Hải Đường được nghe Bắc Vũ Tịch nói về cô.
Chưa kể mấy ngày hôm nay, Âu Nhược cũng không hay biết tin tức gì về việc Bắc Vũ Tịch đột nhiên trở về.
Lăng Hải Đường hiểu ra, liền cười nói: “Thế là em không biết, tôi đã gặp ngài ấy sau khi em quyết định để tôi đến đây! Ngài ấy hình như rất lo lắng về tôi, nên đã cho người điều tra, còn mở một cuộc họp riêng để dò xét nhân cách tôi.”
Âu Nhược ngại ngùng: “Thành thật xin lỗi chị! Anh ấy làm việc trước nay rất cẩn trọng!”
Lăng Hải Đường gật đầu: “Tôi hiểu mà!”
Cứ tưởng hắn không để tâm nhưng không ngờ hắn lại để tâm hơn mong đợi, Âu Nhược cũng vì thế mà cảm thấy chính mình được an ủi, hắn không bỏ mặt cô mà luôn luôn âm thầm lo lắng cho cô.
******
Làm xong một loạt những giấy tờ của Lăng Hải Đường đưa cho, Âu Nhược đặt bút xuống liền ngã lưng ra sau, thở dài một hơi.
Lăng Hải Đường nhìn cô bé, mỉm cười: “Mệt rồi sao?”
Âu Nhược bật dậy, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh mà lắc đầu quả quyết: “Không có ạ!”
Lăng Hải Đường đón lấy tờ trắc nghiệm Âu Nhược điền xong, xem qua một lượt rồi gật đầu: “Không tệ!”
Âu Nhược cười hì hì, nụ cười rất tươi, rất rạng rỡ giống như ánh nắng bên ngoài khung cửa sổ.
Lăng Hải Đường cẩn thận đặt tờ giấy xuống, nói với Âu Nhược: “Mệt thì cứ nói mệt, em cũng không làm gì sai không cần phải chối bỏ tâm trí của chính mình!”
“Đã hiểu rồi ạ!”
Đứa trẻ Âu Nhược này quả thật rất dễ bảo.
Không làm thêm gì nữa, Lăng Hải Đường thu dọn giấy tờ cho vào túi xách, dặn dò Âu Nhược nghỉ ngơi ngày mai sẽ bắt đầu môn học đầu tiên.
“Bây giờ chị về sao?”
“Đúng vậy!”
“Hay là… Ở lại ăn cơm đi! Em đã bảo đầu bếp nấu rất nhiều món, xem như là tiệc chào đón!”
Lăng Hải Đường ngây người mấy giây, sau đó cô ấy lắc đầu: “Để dịp khác đi, hôm nay tôi còn có việc cần giải quyết!”
Âu Nhược “ồ” một tiếng, Lăng Hải Đường rút trong túi xách ra một quyển sách không dày không mỏng, đưa hướng đến Âu Nhược: “Cái này, đọc được bao nhiêu thì đọc, ngày mai tôi sẽ hỏi em vài thứ trong đấy!”
“Cái này là bài tập về nhà ạ?”
“Đúng vậy!”
***
Tiễn cô giáo ra về, Âu Nhược hí hửng chạy lên phòng chăm chỉ đọc sách, bản thân cô chưa từng đi học nhưng với sự dạy dỗ khắt khe trước đó của mẹ nuôi, cô có thể tự tin chính mình không quá ngốc. Vẫn biết đọc, cũng biết viết đáng kể.
Chỉ là… sợ mình không hiểu hết hàm ý của quyển sách này.
Lăng Hải Đường không giống cô giáo, cô ấy giống một người chị gái, có sự trưởng thành của thời gian, có sự thách thức của cuộc sống, còn có sự dịu dàng của một người phụ nữ ấm áp. Nhưng đâu đó, ẩn hiện một sự chết chóc đáng sợ…
Cảm giác Lăng Hải Đường cho Âu Nhược giống như một người đã quen từ rất lâu mà nhất thời cô không thể nào nhớ ra được, huống hồ người phụ nữ này cũng không đơn giản. Theo như cô ấy nói Bắc Vũ Tịch đã từng tìm hiểu qua về thân thế cô ấy, còn đã mở một cuộc họp mặt riêng, đây nói lên điều gì?
Âu Nhược bị cuốn vào vòng luẩn quẩn không thoát ra được, bởi vì Lăng Hải Đường dường như cũng nắm được phần nào đó thân thế của Bắc Vũ Tịch, cô ấy luôn gọi hắn là ‘ngài’ nhưng với người có tính cách như Lăng Hải Đường thì phải là người thế nào mới nằm trong phạm vi lịch sự quá mức như vậy…
Cách Lăng Hải Đường hành xử so với người khác cũng trang trọng hơn rất nhiều, không có sự nghi ngờ, không có thắc mắc, mọi thứ đều bình thường đến đáng sợ.
Việc bị điều tra thân thế nhưng vẫn dửng dưng như không lại làm Âu Nhược thêm hoài nghi về Lăng Hải Đường, mà phía Lục Phàm cũng không có nói gì với cô, cả Bắc Vũ Tịch lại càng không thấy tâm hơi.
Mấy hôm nay cứ đi sớm về muộn, rốt cuộc là hắn đang định làm gì? Âu Nhược lật mở trang sách, tiếng gõ cửa xé nát không khí ngẩn ngơ mà cô đang tạo ra.
”Cửa không khoá!” Âu Nhược cao giọng, đem quyển sách đặt lên tủ đầu giường.
Cửa phòng mở ra, Lục Phàm dắt theo Đại Đại đi vào, nhìn thấy trên cổ nó có sợi dây đi dạo Âu Nhược liền hiểu ý.
Rời khỏi giường đi đến nắm lấy sợi dây trên tay Lục Phàm, Âu Nhược cười: “Hôm nay dạo mát sớm thế!”
Lục Phàm nhàn hạ: “Cũng không sớm lắm, cô dắt nó đi dạo một chút quay về sẽ có cơm ăn. Còn nữa, buổi chiều nhớ tắm cho nó, mấy hôm rồi không tắm tôi còn tưởng là con chuột khổng lồ nào không đấy!”
Âu Nhược gật đầu: “Biết rồi!”
Lục Phàm nói thêm: “Chiều nay tôi không có nhà, cô cái gì nên làm thì làm, cái gì không nên làm thì đừng làm! Có biết không?”
“Cũng không phải tôi mới ở đây một hai ngày, anh nói nhiều vậy làm gì!”
“Được rồi! Mau đi dạo đi!”
Âu Nhược dắt Đại Đại ra đến cửa, ngoái đầu lại định hỏi Lục Phàm gì đó thì thấy anh ta đã xoay người rời đi theo hướng ngược lại.
Đại Đại được ra sân chơi còn vui vẻ hơn cả Âu Nhược, bình thường cô sẽ là người tung tăng chạy nhảy nhưng hôm nay thì ngược lại.
Thấy Âu Nhược ngồi yên lặng trên ghế Đại Đại liền chạy đến nằm bò hai chân bên cạnh, Âu Nhược thấy chú chó bị mình ảnh hưởng chỉ biết cười trừ: “Đại đại, mi nghĩ xem rốt cuộc Lăng Hải Đường là người thế nào? Chị ấy, nhìn qua thì trông rất hiền hậu nhưng mà tâm tư lại cực kỳ khó đoán.”
Đại Đại không có động tĩnh vẫn cứ nằm im ở đó, như người bạn lắng nghe nỗi lòng của cô gái nhỏ.
Âu Nhược nghĩ mãi cũng không hiểu, cô ngồi bó gối trên ghế thạch anh, chỉ để lộ đôi mắt qua đầu gối để nhìn vào xa xăm vô định nơi ánh nắng bắt qua tán lá, rơi vãi hạt nắng xuống ngọn cỏ non trên mặt đất.
“Bắc Vũ Tịch có phải bận lắm không? Anh ấy, cứ như cơn gió, nhẹ nhàng đến một chút rồi lại lặng lẽ biến mất…”
Chẳng hiểu thế nào, lòng cô tràn đầy chờ mong được gặp hắn nhưng… Khoảng trống của giường đệm khiến cô đơn độc, tựa như thời gian này họ đã bỏ qua nhau quá lâu… lâu đến mức Âu Nhược nhung nhớ hình bóng người đàn ông quen thuộc.
Cứ như vậy nỗi nhớ ngày càng lớn, Âu Nhược mãi thì thầm với Đại Đại, quên mất chính mình vẫn chưa ăn gì…
”Bắc Vũ Tịch dạo này chẳng có ở nhà, muốn hỏi chuyện cũng không biết hỏi ai. Chiều nay Lục Phàm lại có việc, rốt cuộc ngôi nhà này có bao nhiêu chuyện cần giải quyết…”
“Đại Đại, mi có nhớ lão đại không? Ta thì có… dường như, mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh ấy!”
Âu Nhược quá đỗi bất lực, Đại Đại ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ giờ phút này như nhúm cỏ khô mặc cho gió lướt qua làn tóc, vẫn là bộ dạng đó, không hề thay đổi.
“Vũ Tịch… Em chưa bao giờ cảm thấy chính mình cô độc như vậy!”