Tư Nhất bĩnh tỉnh "Không biết các hạ phương nào, có tiện nói chuyện"
Tư Ẩn chưa vội trả lời "Hai vị mời ngồi"
Nguyên Hạo đi theo sau ngồi xuống, tò mò nhìn Tư Ẩn, một bộ hoàng y ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng, môi mỏng nhấp chặt, có vẻ không dễ thân cận.
"Tại hạ Tư Ẩn, chỉ là gia tộc nhỏ.
Xin hỏi quý hạ danh tính?" Tư Ẩn thăm dò.
Thấy Tư Nhất cùng đối diện nói chuyện, Nguyên Hạo thu hồi tâm thần chăm chú lắng nghe.
Tư Nhất chỉ chỉ Nguyên Hạo " Tại hạ Tư Nhất, chỉ là hộ vệ vị thiếu gia này"
Tư Ẩn như hiểu được gì, gật gật đầu "Các hạ là muốn cùng chứng ta hợp tác"
Ngữ khí không một tia dò hỏi chi ý.
"Phải" Tư Nhất không hề nói nhiều, chỉ lãnh đạm đối diện.
Nguyên Hạo không khỏi nghĩ hai người này là so ai càng cao lãnh sao?, làm gì càng nói càng ít.
Hơi nhàm chán ngắm nghía đội ngũ đối phương, .........
"Ha..." Ngáp dài một hơi, một ngày bận rộn, giờ mí mắt Nguyên Hạo nhấp nháy cường chống mở mắt.
Cuối cùng cũng kết thúc, Nguyên Hạo chạy nhanh trở về ngủ, ngày mai còn lộ trình dài đâu.
Hai bên đã đồng ý hợp tác. Ban đêm mọi người tụ lại cùng một chỗ canh gác.
Ích lợi rõ ràng, phía trước con đường nhẹ nhàng hơn.
Gần đến cửa thành, ba canh giờ có thể đến.
Tư Ẩn "Ngừng lại! "
Tư Nhất "Ngừng lại! "
Hai người đồng thời hô lên, thần sắc nghiêm trọng
"Cảnh giới" Tư Ẩn hô lớn.
Mọi người lập túc rút vũ khí, cảnh giới xung quanh.
Nguyên Hạo nắm chặt trong tây gậy gỗ, vận sức chờ phát động.
Mặc Vũ nắm trong tay kiếm, thần sắc kiên định.
Đội ngũ bên Tư Ẩn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Hàng loạt mũi tên từ trái phải hai bên bắn đến.
Nguyên Hạo chưa làm gì đã được đám người phía trước ngăn cản. Số lượng mũi tên có chút nhiều, Nguyên Hạo có chút bất an.
Mười mấy người xông đến, Nguyên Hạo cùng Mặc Vũ liếc nhau hiểu ý, Nguyên Hạo hơi lùi về phía bên phải, Mặc Vũ Cầm kiếm đối phó một người chuyên chọn cổ, hạ thân tân công.
Nguyên Hạo tất nắm bắt thời cơ đối phương né tránh gõ một gậy, gây rối tầm nhìn đối phương.
Chỉ cần Mặc Vũ chắn đối phương sát chiêu, Nguyên Hạo không do dự một gậy ngay mặt.
Hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh xử lý đối phương.
Hơn 50 hắc y nhân xông ra, người cầm đao, người cầm kiếm, thậm chí có người cầm cung.
Chiến đấu gian nan lên, Nguyên Hạo tay tê mỏi thật sự, cắn răng tiếp tục.
Mặc Vũ tắc nguy hiểm chính diện đối đầu với địch nhân.
Địch nhân quá nhiều, Tư Nhất không rảnh lo bên này.
"Mau tránh ra" Nguyên Hạo một phen đẩy ngã Mặc Vũ, bản thân cũng nhanh chóng hạ thấp thân mình lăn qua một bên.
Hiểm hiểm tránh qua mũi tên , Đổng Ân gần hai người nhất kịp thời cứu viện, chặn một đợt công kích khác.
Đổng Ân cũng là thành viên của Hỏi Các, sức chiến đấu chỉ sau Tư Nhất.
May mắn Đổng Ân cách không xa Nguyên Hạo.
Mặc Vũ kéo dậy Nguyên Hạo tránh né một bên,
Nguyên Hạo xoa mồ hôi lạnh, cùng Mặc Vũ trốn ở trong cùng, còn có lục y thiếu niên, bị thương không nhẹ, tay máu mạo huyết nhìn ghê người.
Nhìn chỉ mảnh vải xé quấn cánh tay. Nguyên Hạo hơi nhíu mày.
Không có gì cầm máu thật không ổn, tình trạng hiện giờ không dung Nguyên Hạo đông tưởng tay tưởng.
Cũng may hắn chỉ bị xây xước ngoài da, đau thì đau. Nhưng không nghiêm trọng.
Lo lắng nhìn bên ngoài chém giết, tâm thần căng thẳng, nhặt cục đá trong tay cảnh giác.
Mặc Vũ khá hơn, kiếm còn trong tay, giơ trước người.
Lục Y thiếu niên không khá lắm, uể oải ở đó, cầm kiếm cũng hơi rũ.
Thỉnh thoảng chặn mũi tên bắn tới.
"Hải, chúng ta hợp tác đi" Thấy lục y thiếu niên càng ngày càng yếu.
Nguyên Hạo đề nghị.
"Hảo, đa tạ" Lục y thiếu niên nói, nghĩ nghĩ lại giới thiệu thêm "Tại hạ Lục Khánh"
Mặc Vũ không yêu kết giao bằng hữu, chỉ hơi gật đầu.
Nguyên Hạo nhiệt tình giới thiệu" Tại hạ Nguyên Hạo, còn đây là bằng hữu của ta Mặc Vũ"
Đến tận bây giờ cái tên Yến Tự chỉ có Mặc Vũ gọi qua.
Tuy tuyến đường này có hợp tác, nhưng mỗi người có chút kiêng kỵ lẫn nhau cũng không giao lưu nhiêu ít.
Bây giờ hoàn cảnh bắt buộc mới cho nhau giới thiệu tên họ.
"Lục Khánh ngươi trụ được sao?" Nguyên Hạo có chút lo lắng hỏi.
Lục Khánh đau nhe răng, nhưng vẫn kiên cường khống chế cảm xúc.
"Không sao, nơi đại sư huynh có cầm máu tán" Không cần thiết bận tâm, bây giờ quan trọng là giết địch.
Ba người hợp lại sát địch nhân lọt lưới tiến vào.
Có Lục Khánh tham gia, hệ số an toàn tăng lên nhiều.
Nguyên Hạo cầm cục đá không tiện cận thân chỉ có thể biên nhặt biên ném.
Mặc Vũ cùng Lục Khánh lược trận.
Lại có hắc y nhân tiến đến, "Hai za.." Nguyên Hạo nhắm chuẩn ném đầu đối phương.
"Ai u" đang chiến đấu Đổng Ân nhe răng xoa đầu. Còn tưởng là địch nhân ám chiêu
Một cục, hai cục,.. Liên tiếp cục đá chiều bên này tạp tới.
Đổng Ân tránh né mưa đá, bên chiến đao chặn đối phương.
Địch nhân thấy cơ hội sao có thể bỏ qua, liều mạng công kích. Nhưng mà đâu ngay sau đó mưa đá giáng xuống đầu, mặt. Tạp không chút lưu tình.
Đổng Ân nhẫn chịu mưa đá lễ rửa tội, nhân cơ hội một đao chém ngay cổ đối phương.
Giải quyết xong địch nhân, Đổng Ân chửi thầm ai mà không đạo đức ném đá, để ông đây bắt được không cho đối phương nhừ tử. Tiếp đón hắc y nhân khác bắt đầu lại một vòng chém giết. Còn thỉnh thoảng phải đề phòng hòn đá triều hắn ném tới.
Nếu bây giờ Đổng Ân quay đầu lại, sẽ chứng kiến nhân phạm tội.
Nguyên Hạo ra sức tạp hướng địch nhân, lại không biết tay thiển nghệ hắn ném đi đầu rồi. Nguyên Hạo còn làm không biết mệt, tốc độ tay càng nhanh, nhưng độ chuẩn xác càng lệch.
Đang chém giết gần đấm người Nguyên Hạo khốc không ra nước mắt không may hưởng tới rồi một phen thuần mưa đá.
Vẫn là Mặc Vũ không nhịn được "Nguyên Hạo, ngươi không cần ném đá"
"Úc!" Không hiểu Mặc Vũ ra sao, chẳng lẽ lo lắng hắn mệt mỏi. Đúng là hảo huynh đệ
"Ngươi ném đá quá lạn" Mặc Vũ không chút lưu tình địa đạo, Lục Khánh cũng ứng hòa gật đầu.
Nguyên Hạo! Còn tưởng ngươi quan tâm bằng hữu, trát tâm. Còn có Lục Khánh ngươi gật đầu làm gì a.
Bĩu môi bỏ rớt cục đá, hai tay chống trơn cảm thấy không ổn. Khẽ meo meo lui ra phía sau tìm kiếm lên.
Đằng sau chính là xe ngựa, trang vật tư. Í đó là gì, xem đó không phải là tấm ván gỗ sao, đồ đạc để đầy trên tấm ván gỗ.
Hơi dài và hẹp, cố sức chính trâu hai gỗ mới lôi ra. Ước lượng trong tay tấm ván gỗ, gật gật đầu cái này thảo thỏa ổn. Không giết người được cũng có thể chặn công kích, thời khác mấu chốt đương vũ khí tạp địch nhân cũng được.
"Oa! lợi hại", vậy mà chém giết hai địch nhân rồi. Không được hắn cũng phải giết một cái.
Tâm lý gánh nặng khi giết người sớm vượt qua khi nhiều lần bị công kích.
Meo meo đợi đến địch nhân bị cố định trụ dao động trong một phạm vi, Nguyên Hạo lấy hết sức lực, tăng tốc triều địch nhân xông tới. Giơ tay, "Bang" Vang dội đập địch nhân đầu hoa mắt choáng.
Nhân cơ hội lại tạp vài hạ, thấy chưa được còn đè ép cả người lên tấm ván gỗ.
"Phụt" Kiếm địch nhân cầm trong tay ý đồ chém giết lại bị tấm ván gỗ sinh sinh đè ép đâm chính mình.
Đá đá chân, không thấy động tĩnh, Nguyên Hao lại ép ép hai hạ. Xác nhận đã chết, lập túc nhảy xuống triều Mặc Vũ cùng Lục Khánh một cái thủ thế thắng lợi.