Nguyên Hạo Gia Viên

Chương 22



Thất ca thiếu niên nhanh chóng giấu bọc bánh bao vào một góc bí ẩn. Hô "Ai!"

Những đứa trẻ còn lại cũng ăn xong rồi bánh bao trên tay, tùy theo đề phòng bước thất ca đến gần pho tượng.

Nguyên Hạo thấy bị phát hiện, mà bị mấy đứa trẻ trông thấy quái ngượng ngùng.

Thất ca mấy người là chưa nhìn thấy Nguyên Hạo, xảo diệu chỉ có từ hướng Nguyên Hạo nhìn qua, nếu không tiếp cận pho tượng là sẽ không biết đằng sau có trốn người.

Ngày thường người ở lại miếu hoang bọn họ rõ ràng chỉ có ba nhóm người, nhân số cộng lên trong miếu chứa cũng không đủ.

Giờ nay ai mà trốn sau pho tượng một góc nhỏ hẹp, ngủ cũng ngủ không ngon.

Nguyên Hạo cỗ vũ. [ Không có việc gì! Họ nhận không ra ta! Chỉ mấy đứa trẻ thôi mà].

Hít sâu đứng dậy hữu hảo "Xin Chào. Quấy rầy các ngươi. ". Sợ hiểu lầm Nguyên Hạo mau chóng bổ sung "Ta không có ác ý".

Thất ca thấy người đứng sau pho tượng là một thanh niên, quần áo nhìn dơ bẩn có chút rách nách, nhưng không là vải thô như bọn họ.

Làm khất cái, nói cũng không đúng phải nói là làm ăn ở tầng dưới chót hắn nhưng luyện ra con mắt nhìn người nếu không, bỏ lỡ khách hàng giàu có chính là tổn thất lớn.

Hắc cẩu tử thoáng kinh ngạc "A!", chỉ vào Nguyên Hạo nói "Thất ca, là hắn, chính là hắn ta nhưng không quên người này" Thiếu niên vì kinh ngạc không ngờ tới, nói chuyện có lắp ba lắp bắp còn âm cao âm thấp.

Nhũng người khác nghe vậy cũng căm giận bất bình "Thất ca! tấu hắn vì hắc cẩu tử báo thù"

Thất ca cũng không hoài nghi, vì giọng điệu Hắc cẩu tử nói quá có thuyết phục tính.

Thất ca nhất xông tới trèo lên bệ pho tượng hướng Nguyên Hạo mặt là một cái triều tới, đánh là một cái dút khoát.

Hắc cẩu tử thấy đại gia hiểu lầm vội can ngăn "Không! Không phải"

Đáng tiếc chỉ có bên cạnh Tiểu An nghe thấy, chưa ai để ý đến.

Nguyên Hạo đói là sức lực kém đánh một người còn hành.

"Ai u! Đau!, nhẹ chút nhi" Nguyên Hạo mặt mũi bầm dập tuấn mỹ soái khí dung mạo nhưng không thấy, chỉ thấy trên trán khắc họa hoa văn màu đỏ hấp dẫn người chú ý, nhìn xuống là mắt xung mũi chảy máu.

Tiểu An nữ hài đang dùng khắn nóng xoa mặt, một bên Hắc Cẩu tử tận tâm phụ trách xé từng miếng bánh bao đút cho Nguyên Hạo.

"Hắc hắc! hiểu lầm a, xin lỗi tiểu ca nha" Thất ca cười gượng xin lỗi, mất mặt ném lớn, kêu sau này hắn sao làm khí phách Thất đại vương a.

Nguyên Hạo không biết Thất ca thiếu niên suy nghĩ, nếu không ăn bánh bao cũng bị cười phun.

"Ha Ha, thất đại vương, làm thất đại ca còn được".

Nhưng là Nguyên Hạo lại không biết đến Thất ca thiếu niên nội tâm suy nghĩ, biết chỉ là hiểu lầm, làm lại có thể ăn cái bánh bao.

Ăn người tay ngắn bắt người tay mềm, vì một cái bánh bao ăn một đốn tấu, coi như coi như công bằng ha. Công bằng cái rắm hiện tại đỡ đói nhưng bụng thì không no nhưng toàn thân đau.

Nhe răng nhếch miệng không còn sót một chút gù khí chất cao quý nho nhả.

Đúng là người đẹp vì lựa, người xấu thì không cần nói. Hiện tại hình tượng Nguyên Hạo không có kiêu ngạo của một người giàu có, mà quên giờ là người nghèo.

Xoa xoa mặt còn hơi đau, nhưng nói chuyện giao lưu không đáng ngại, hiếu kỳ hỏi Hắc cẩu tử "Ngươi mà làm sao nhận ra ta, các ngươi lưu lại ta không sợ chịu liên lụy sao?"

Hắc cẩu tử hắc hắc cười "Tại trán ngươi nhìn nhất bắt mắt"

"Trán ?" Xoa tay sờ trán, Nguyên Hạo giờ mới nhớ ra trong lúc giằng co cái mũ vốn dĩ đội trên đầu đã không thấy tăm hơi.

Thất ca thiếu niên cũng nói "Đây là gì thật đẹp mắt''

Nguyên Hạo tự hào giơ khóe miệng "Dĩ nhiên là đẹp chỉ có Tương Tư mới xứng mỹ nam ta", khoe mẽ còn nhịn không được xoa nhẹ trên trán.

Tương Tư!.

Nguyên Hạo giật mình, vì sao hắn biết tên hoa văn này đâu.

"Tương Tư, là cây gì đâu, sao chưa từng nghe đến?" Ngẫm nghĩ vẫn không biết Tương Tư là cây hay hoa gì có họa tiết kỳ lạ như vậy, Thất ca thiếu niên khó hiểu hỏi.

Nguyên Hạo lừa dối "Các ngươi chưa nhìn thấy, chưa nghe thấy nhiều đi.

Dù sao thiên địa nhiều như vậy sinh linh"

Như hắn loại này tự hoa tự động vật nhìn là không ra gì tới, nhìn lâu rồi sẽ rơi vào một loại nào đó huyền diệu khó giải thích lại mạc danh khiến người biết nó mỹ, rất mỹ lại không hiểu mỹ như thế nào. Nói là thế gian mỹ hơn lưu ly ánh lửa thiêu đốt, lại tựa như cánh lông vũ ôn nhu vuốt ve, lại như là hoa của chúng sinh sức sống lại tràn ngập sinh cơ.

Càng áp bách là khí thể, không! nên là bẩm sinh thần vương dung người kính sợ. Đương nhiên chỉ có người tâm cảnh củng cố viên mãn đủ để khám phá hồng trần mới có thể cảm nhận được một sợi mỏng manh nhưng đủ để ngươi hiểu được cái gì là cường đại. Nhưng là một thiên đại cơ duyên hiểu ra.

Nguyên Hạo là không biết này đó.

Hiện tại chưa có ai có thể chạm đến một tia mỏng manh uy áp đó.

Thất ca thiếu niên dò hỏi "Các ngươi là tách ra?"

Nguyên Hạo ủ rỉ trả lời "Ừ" "Xui xẻo lạc đơn vị"

"Lạc đơn vị?" Thất ca lại khó hiểu hỏi. Chẳng lẽ hắn thất học ?

Nguyên Hạo thói quen giải thích vài từ không hợp "Ừ là thất lạc đội ngũ"

"Ngươi còn chưa nói, tại sao dám thu lưu ta?" Nguyên Hạo không tin bọn nhóc con này có năng lực bảo vệ hắn thoát ra Huyện Cảnh.

Thất ca thiếu niên hơi mị mắt cười có phần sảo trá nói " Đương nhiên là chúng ta có tự tin giúp ngươi"

Hiện tại thiên đều tối đen, lục tục có người trở về, đều y phục khâu vá, phai màu.

Thất ca chỉ nói nhỏ bên tai Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo từ lúc có người tiến vào miếu hoang liền ẩn núp trong đám nhỏ tận lực thu nhỏ tồn tại, ở trong góc tối cùng Thất ca thiếu niên nhỏ giọng trò chuyện.

Có khả năng giúp hắn Nguyên Hạo ngạc nhiên "Ngươi có thể an toàn đưa ta ra khỏi Huyện Cảnh"

Nguyên Hạo lại phủ định "Sao có thể chứ"

"Là thật! Tin hay không thì tùy" Thất ca thiếu niên chắc chắn. Cái này cũng là bí mật mà hắn vô tình gặp được, chưa lộ ra ngoài quá. Có sinh ý muốn kiếm đương nhiên phải kiếm lớn.

"Hảo! Nhưng trước tìm ta bằng hữu." Nguyên Hạo đưa ra ý kiến.

Thất ca thiếu niên nhíu mày, cắn răng quyết định "Hảo, nhưng ta sẽ chỉ làm tiểu đệ nhóm tìm kiếm ba ngày, ba ngày sau nhất định phải đi".

Ba ngày quá ngắn, nhưng nếu ở lâu cũng rất nguy hiểm, do dự hạ Nguyên Hạo gật đầu đồng ý.

-----

Ngạch gia trong đại sảnh bình ngọc, họa bích xa hoa.

Tỳ nữ cúi đầu cẩn thận châm trà, chỉ sợ một sơ xẩy bị phạt.

Ngồi bên trái chính vị khí thế bức người huyền quan buộc khẩn, lông mày sắc bén dày đậm, con ngươi âm u mà áp bách. Hơi chút không kiến nhẫn gõ gõ mặt bàn.

Bên phải ngồi Ngạch gia chủ nắm ly trà tay hơi chút khẩn, nhìn như bình đạm tương đối. Nhưng Ngạch Chí Huyền chỉ cố trấn tĩnh, khổ ha ha nghĩ tát chính mình một tát. Hơi châm chước đối người nam nhân nói:

"Hạnh đại nhân cũng không phải chúng ta Ngạch gia không tưởng giúp ngài. Bây giờ ngài muốn đồn vật cũng không thấy, chúng ta đã đóng cửa thành điều tra sẽ nhanh chóng có kết quả"

Hạnh Lược khinh thường nhìn lại. "Hừ!__ Xong việc có Ngạch Chí Huyền ngươi chỗ tốt"

"Đa tạ đại nhân" Ngạch Chí Huyền nịnh nọt cười, thân là một gia chi chủ Ngạch gia bá đạo giàu có bậc nhất Huyện Cảnh nào có bây giờ hạ thấp tự mình nịnh nọt người khác.

Ngạch Chí Huyền cung kính đưa lên một sấp tranh họa đúng là Nguyên hạo bọn người cùng Tư Ẩn đám người

"Đại nhân ngài xem đây là tướng mạo bọn cướp" Vẫy tay làm đem lên.