"Ngạch cái ngọa tào" Nhảy ba thước cao , vèo một cái người đã uốn lượn treo ở trên cây.
Vừa cảm thán xong an toàn đến kinh rớt cằm.
Nắm nắm bàn tay, nhìn lại chân.
Oa lắng mịn trắng trẻo xương đốt ngón tay thon dài cân xứng này là ai.
Há hốc miệng nhìn xuống dưới cây.
????????
Cây nào cao hơn hai mét đi, vừa rồi là hắn? là hắn? "Nhảy lên đến"
Không thể tin được Nguyên Hạo trong bất ngờ kinh hỉ dọa đến quên ở dưới cây mấy chỉ uốn lượn dài ngoằng đang bò bên dưới.
Nhéo nhéo cánh tay
"Hít" Trơ khuôn mặt "Không đau nha",
Nguyên Hạo lại trì độn vài giây. Sực nhớ đến nguyên tổ rắn dưới chân.
Loại trơn trượt lạnh lạnh bị chạm đến làn da bây ngờ nghĩ lại còn thấy nổi da gà, còn cảm thấy
Nguyên Hạo nhớ rất rõ da rắn là thuốc tốt, lại nhìn đang uốn éo lột da rắn to bằng đầu nắm tay hài tử năm tuổi khá dài.
Bên cạnh có hai con rắn khác cũng đang tiến hành lột da, còn một con hình như đã hoàn thành quá trình thay da lần này, bên canh nằm một lớp da mỏng
Đặc biệt thay bốn đầu rắn này màu đều rất thuần sắc, một con màu trắng hai con màu hơi nâu đen, một con còn lại màu hơi xanh nhạt.
Nguyên Hạo hít hà nhìn bên dưới nguyên ổ rắn. Tuy không biết rắn gì nhưng luôn có cảm giác nguy hiểm.
Xoa cánh tay thượng nổi da gà Nguyên Hạo nhìn trên người rách rưới lại nhìn da rắn bị lột ra. Lắc lắc đầu.
Quá nhỏ còn không đủ một cái áo.
Nguyên Hạo từ bỏ nhìn về tán lá đang đứng trên cây.
Đằng có tán lá to rộng như lá cây chuối, nhìn kỹ lại chỉ tương tự không phải cây chuối. Thân cây là thân gỗ, cao cũng chỉ cao đến đỉnh đầu Nguyên Hạo.
Ít ra tán lá to rộng đủ để vòng quanh một vòng.
Nguyên Hạo cẩn thận lẻn đến cành cây giao tiếp xung quanh, Hít sâu nhảy như bình thường xuống đất.
"Hoắc" cười lên tiếng, Nguyên Hạo lần này vui vẻ nha. Hắn thật sự chỉ cần lực nhảy một bước sức bật lập tức tăng gấp ba làm hắn nhẹ nhàng mà đáp xuống nhánh của cây tiếp theo.
"Ta biến cường" Đây là trực quan nhận thấy, cơ thể thích ứng hoàn toàn, nhẹ nhành tự nhiên mà kiểm soát được.
Không biết bây giờ giơ tay cùng mấy chỉ sóc lớn đánh nhau có bao nhiêu phần thắng, Nguyên Hạo ẩn ẩn cảm thấy bản thân có năng lực cùng hai chỉ sóc lớn đánh tay đôi.
Chạy trốn không thành vấn đề.
Chỉ dám nghĩ, bây giờ không thích hợp tưởng đông tưởng tây, thử nghiệm sức mạnh tăng lên bao nhiêu. Nhưng khi dùng đến Nguyên Hạo bản năng tự nhiên mà hiểu rõ.
Thật thần kỳ.
Bào chế đúng cách nhẹ nhàng, còn tiêu sái tạo dáng nhảy vài hạ đáp xuống vùng đất an toàn.
Cách bầy rắn khá xa, ít nhất đứng chỗ này không nhìn thấy.
Ước chừng nhánh cây, Nguyên Hạo thử bẻ.
"Răng rắc" mới chạm nhúc nhích ngón tay chưa sử dụng lực lập tức bị hái xuống.
Không thể một lần nữa cảm thán sức mạnh thần kỳ.
Bàn tay trắng nõn xinh đẹp, cầm cành lá xanh mượt ướt át, nếu không phải là tay mình. Nguyên Hạo dám chắn chắn hắn nhìn đến cũng bị si mê,
Nhìn bàn tay như vậy nổi bật, Nguyên Hạo không biết nên khóc hay nên cười.
Bầu không khí có chút ái muội tự tạo này Nguyên Hạo un hai hạ.
Nhanh chóng làm việc nhi, cười ngượng ngùng như sợ ai phát hiện hắn một mình ngốc đứng nhìn cánh canh tự luyến.
Hái ba lá cây thấy đã Ok.
Nghe thấy tiếng nước, nghĩ nghĩ cầm lá cây bước nhanh tiến lên.
Tốc độ tặc mau.
"Oa nga" lại là kinh ngạc cảm thán.
Một mảnh xanh tươi, cành lá no đủ. Bên bờ sông có vài loài hoa nở rộ kiều diễm uót át, mê mẫn người xem, đứng nơi xa đã nghe thấy thanh thuần lại hấp dẫn hương hoa.
Nguyên Hạo cảnh giác, lùi lại phía sau, không còn nghe thấy hương hoa mới ngưng lại.
Trong lòng còn sợ hãi.
Không cảnh giác không được, một lần bị u hương trong bí cảnh kỳ dị mê choáng đầu óc đến nơi nguy hiểm.
Ở đây lại nghe được hương hoa tuy không giống, nhưng Nguyên Hạo có kinh nghiệm lần trước đẹp đẽ luôn mang theo nguy hiểm, không cẩn thận sẽ ngã xuống vực sâu.
Nguyên Hạo hô hấp lại không khí trong lành.
Vẫn là cái mũi quá linh cách xa vậy còn nghe thấy mùi hoa tuy rất nhạt nhưng đúng là hoa bên bờ sông.
"Hoắc, là ngũ giác tăng lên cũng không phải hoàn toàn tốt a" Tưởng tượng đến một con sóc xì hơi cái mùi vị đó, -tặc sảng-.
Rùng mình một cái.
Nguyên Hạo ảo não vỗ đầu, làm gì toàn suy nghĩ chuyện xui xẻo, tâm tình vui sướng bị mình tự hù dọa không cười nổi.
Cái gì tật xấu. Lại vỗ miệng thêm mấy cái mới cam lòng thả ra.
Miệng không nói, nhưng tâm nghĩ a, nghiệp phải xua đuổi.
Kiểm tra hoàn cảnh, Nguyên Hạo không cấm nhíu mày, ban đầu không nghe thấy động tĩnh sinh vật, bây giờ lại xôn xao, như vừa mới đứng dậy hoạt động.
Nguyên bản im lặng rừng rậm náo nhiệt đi lên.
Chuyện gì xảy ra hắn không biết. Nguyên Hạo vò đầu.
Gần bờ nước có lẽ sẽ rất nguy hiểm, Nguyên Hạo từ bỏ mỹ diệu tắm một hồi cơ hội, dút khoát lấy lá cây quấn quanh trên một cái dưới một, không là hai cái.
Mát lạnh lá cây làm Nguyên Hạo liên tưởng đến da rắn, rùng mình.
Lẽ nào hắn có khuynh hướng tự ngược?
Nguyên Hạo khổ sở tưởng.
Làm gì cái tốt không nghĩ toàn nghĩ cái xấu, trước kia hắn đâu như vậy đâu ta.
Nguyên bản hơi tối sặc trời Nguyên Hạo một lăn lộn trời hoàn toàn tối đi.
Ban đêm nhìn đến không như ban ngày như vậy rõ ràng, có lẽ là được một lần cường hóa, tuy nhìn không được quá xa, nhưng gần Nguyên Hạo vẫn là nhìn được.
Bên hông chỉ có túi nước, chưa ăn gì đỡ đói. Nguyên Hạo suy xét đến bản thân lực lượng tăng lên cũng không chần chừ đi dạo quanh bờ suối.
Động vật luôn muốn uống nước, trj gần bờ nước động vật cũng có, đi dạo quanh thử xem tìm được con mồi nào không, không có lại đi nơi khác tìm kiếm.
Rất nhanh Nguyên Hạo thấy đến mặt tây bờ suối trong bụi cỏ có một con rất giống vịt trời, bên trong hẳn là có trứng. Lại cách ba bốn bước chân có một ổ, lại đi quanh lùm cỏ dò xét, tận lực thu nhỉ lực độ, nhẹ nhàng cơ hồ không có tiếng bước chân.
Di chuyển thuận theo phương hướng phong thổi, đẩy bụi cỏ đi đến dò xét không gây đàn Vịt trời cảnh giác.
Nơi ấp trứng nói là gần dòng suối cũng không phải, hơi xa dòng suối và hướng tây nên cây cỏ mọc rất nhiều và cao.
Rất có cảnh giác tính, có thú đàn uống nước cũng sẽ không đến gần, loài ăn động vật cũng không ưa thích khá cứng, còn nhìn không có chất dinh dưỡng bao nhiêu.
Xoa tay hầm hè, mắt thèm nhìn quả trứng tròn tròn, vịt trời lông màu xám những thịt không ít.
Nghĩ đến vịt quay thơm ngào ngạt, nuốt nuốt nước miếng.
Tay mắt lanh lẹ chọn một vị trí gần hai tổ nhất, Nguyên Hạo phát lực nhanh chóng bắt lấy hai con vịt trời mái. Lấy cây cỏ mọc bên cạnh làm dây quấn hai chỉ chân cùng cánh.
Lại xé xuống một phần lá treo trên hông làm thành chỗ đựng nhanh tay thu hoạch trứng. xong xuôi cất bước liền chạy.
Vèo chạy đến mặt biên phía đông dòng xuối, chạy một đoạn, Nguyên Hạo tìm một chỗ khá sạch sẽ dừng lại.
Dao bên người sớm không có, chỉ có thể dựa vào bàn tay chính mình.
Đi tìm có gì gia vị cùng nhặt mấy nhánh cây khô.
Nguyên Hạo kinh hỉ phát hiện bên bờ sông hòn đá khá sắc bén, thêm một vài mài giũa cũng có thể thay thế dao ử dụng.
Sức lực tăng lớn, Nguyên Hạo không hai lời ngồi xuống mài mấy chục hạ.
Tay không mỏi, chân không tê, thời gian chưa đầy một phút, hòn đá nho nhỏ bẹp bẹp to bằng nắm tay, bị mài dũa đến sắc bén.