“Đừng ở đó mà ba hoa nữa!” Nhân viên chuyển phát nhanh phát điên hét một tiếng, vì kích động, năm ngón tay không tự chủ dùng sức, khiến mắt một mí nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng.
Tịch Ca khẽ cau mày.
Bầu không khí nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ngay sau đó, Tịch Ca đột nhiên đứng đắn, nói: “Chúng ta làm một giao dịch đi.”
Nhân viên chuyển phát nhanh: “Giao dịch?”
Tịch Ca: “Cậu muốn gì tôi cũng sẽ đáp ứng, nhưng thả anh ta ra trước.” Hắn dẫn dắt từng bước, “Hiện tại hệ thống pháp luật đã tương đối hoàn thiện, nếu cậu thật sự làm người khác bị thương hoặc là giết người, cảnh sát chắc chắn sẽ tìm cậu gây phiền phức, không bằng chuyện riêng giải quyết theo cách riêng, cậu nói có đúng không?”
Nhân viên chuyển phát nhanh bình tĩnh một chút.
Gã thả lỏng năm ngón tay, mắt một mí sắp hít thở không thông tạm thời có cơ hội thở dốc.
Kế tiếp, gã hướng Tịch Ca nói: “Tao muốn đôi găng tay này.”
Tịch Ca hào phóng đáp: “Không có vấn đề, cầm đi.”
Hào phóng như vậy lại rước lấy sự hoài nghi của nhân viên chuyển phát nhanh.
Nhân viên chuyển phát nhanh lại hỏi: “Có phải mày còn một đôi khác giống vậy không?”
Tịch Ca mặt không đổi sắc: “Đương nhiên không có.”
Nhân viên chuyển phát nhanh hoài nghi nhìn Tịch Ca, gã lạnh lùng nói: “Được, tao tin mày, giờ chỉ còn một việc cuối cùng…”
Tịch Ca: “Nói.”
Nhân viên chuyển phát nhanh: “Để tao và mày đều yên tâm, mày để tao chụp vài cảnh nóng đi, mày có thể tự bôi đen mình hoặc phối hợp cùng cái tên đang nằm trong tay tao đây.”
Tịch Ca: “…”
Mắt một mí: “…”
Căn phòng thật yên tĩnh.
Tịch Ca cũng là nhịn không được chấn kinh rồi: “Cậu bị thiểu năng trí tuệ đấy à? Cho rằng tôi là thánh mẫu chắc?”
Nhân viên chuyển phát nhanh đột nhiên nổi giận, lại một lần nữa nắm chặt năm ngón tay, gầm lên một tiếng: “Có làm hay không!”
Mắt một mí vừa mới khôi phục hô hấp lần nữa bị người bóp chặt cổ, lúc này đây, hắn gần như nghe thấy được xương cổ kêu răng rắc dưới áp lực.
Gãy mất…
Hắn gian nan mà nghĩ, mặt đỏ lên bắt đầu chuyển dần sang tím.
“Được được, cậu bình tĩnh trước đã, có chuyện gì mà không thể giải quyết chứ?” Tịch Ca nhanh chóng mở miệng, hắn nhìn mắt một mí hai chân run lẩy bẩy, dáng vẻ như thật sự không thể kiên trì lâu hơn, đành phải đáp ứng điều kiện của nhân viên chuyển phát nhanh, “Nào, tôi chọn cái thứ hai, cậu buông anh ta ra đi.”
Nhân viên chuyển phát nhanh lại bình tĩnh hơn chút: “Mày lại đây.”
Tịch Ca không có ý kiến gì, hai tay trống trơn, trực tiếp đi thẳng về phía nhân viên chuyển phát nhanh.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Bốn bước.
Năm bước.
Bước thứ sáu!
Khoảng cách giữa bọn họ cùng lắm chỉ một cánh tay.
Hai người cùng động thủ!
Nhân viên chuyển phát nhanh vung quyền đánh về phía Tịch Ca, Tịch Ca vươn tay bắt được mắt một mí!
Cuộc đối đầu chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Tịch Ca giữ chặt mắt một mí trong tay nhân viên chuyển phát nhanh, nắm đấm của nhân viên chuyển phát nhanh tập trung vào vai phải Tịch Ca.
Một tiếng răng rắc.
Vai Tịch Ca đau nhức, nửa thân trên bị một quyền này làm cho tê rần.
Hắn không để tâm cũng chẳng chậm lại, tay kéo mắt một mí, theo quán tính lui lại phân nửa gian phòng.
Hai chân dẫm lên mặt đất, “bình bịch” trầm đục.
Đèn chùm trên trần nhà khẽ lay động.
Ánh sáng chảy xuôi trên mặt nhân viên chuyển phát nhanh.
Phác họa gương mặt cực kỳ bình thường, mang theo tia lưỡng lự.
Mình nên làm gì tiếp đây?
Nhân viên chuyển phát nhanh có chút chần chờ, có chút bồi hồi.
Nếu thật sự giết hai người kia, cảnh sát sẽ tìm đến mình gây phiền toái.
Nhưng nếu không giết hai kẻ kia, thân phận của mình sẽ bại lộ, mình sẽ mất đi đôi găng tay này…
Găng tay của mình sẽ biến mất!
Gã tuyệt đối không thể chấp nhận.
Ánh sáng chợt lóe, tia chần chừ trong mắt nhân viên chuyển phát nhanh đã hoàn toàn biến mất.
Gã không có sức đâu mà suy nghĩ đến hậu quả, bởi vì, theo thời gian, đầu của gã càng ngày càng đau, gã quyết định phải giải quyết Tịch Ca và mắt một mí trong thời gian ngắn nhất.
Gã quyết định giết bọn chúng!
Trong gian phòng, nhân viên chuyển phát nhanh hạ quyết tâm, Tịch Ca cũng hạ quyết tâm.
Nhân viên chuyển phát nhanh có nhanh đến mấy, vẫn chậm hơn Tịch Ca!
Nhân viên chuyển phát nhanh nhắm về phía Tịch Ca đầu tiên, Tịch Ca đã buông mắt một mí, cũng hướng về phía nhân viên chuyển phát nhanh.
Trước khi lao lên, hắn gầm lên giận dữ với mắt một mí: “Theo sát, đừng có mà ngẩn người, lấy đôi bao tay của gã!”
Dứt lời, hai người đụng nhau, Tịch Ca lập tức phát động dị năng, thời gian câm lặng!
Trong chớp mắt, hai người cùng dừng lại, đông cứng ở chính giữa căn phòng.
Cho dù nghe hiểu những gì Tịch Ca nói, nhưng mắt một mí vẫn đứng đần ra, đến khi nhớ tới, vội vã xông lên, liều mạng kéo đôi bao tay của nhân viên chuyển phát nhanh.
Nhưng ba giây đồng hồ thật sự rất ngắn, mắt một mí mới tháo được một nửa, hai người liền thoát khỏi trạng thái bất động.
Theo chuyển động có quán tính.
Tạm ngừng ba giây cũng không thể thay đổi được gì, nửa nắm đấm của nhân viên chuyển phát nhanh tiếp tục vọt tới trước, nhắm về phía vai phải đã bị thương của Tịch Ca.
Tịch Ca dốc hết toàn lực né sang bên cạnh.
Nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, động tác của Tịch Ca vẫn chậm nửa nhịp, nắm đấm của đối phương đã xé toạc tây trang và sơ mi của hắn, lại đè lên chỗ tụ máu, thương mới chồng chất thương cũ, máu tươi bỗng chốc trào ra.
Đồng thời, nhân viên chuyển phát nhanh cũng nhìn thấy mắt một mí đột ngột xuất hiện bên cạnh mình, hắn theo phản xạ dùng sức xua tay, giải quyết mắt một mí.
Mắt một mí bay ra ngoài, may mắn trước đó hắn đã gắt gao giữ chặt cái găng tay của nhân viên chuyển phát nhanh, nương theo cú đẩy này, cuối cùng hắn đã tháo xuống một bàn tay của nhân viên chuyển phát nhanh!
Nhân viên chuyển phát nhanh phát hiện.
Gã hướng mắt một mí rống giận: “Ăn trộm, trả đây, buông bao tay của tao xuống!”
Tịch Ca đánh một quyền lệch cằm nhân viên chuyển phát nhanh. Bả vai hắn vừa nóng vừa đau, nửa bả vai đã ướt đẫm, từ lúc chiến đấu cho tới giờ, cơn phẫn nộ tích tụ trong lòng hắn giờ đây bùng nổ, hắn hét lớn: “Coi thường tôi, cậu sẽ hối hận! Đến đây lấy nốt cái bao tay còn lại đi!”
Nói xong, phát động năng lực thời gian câm lặng lần nữa!
Thịch.
Thịch.
Thịch.
Trái tim kim cương ở nơi sâu nhất trong thân thể Tịch Ca yên lặng nảy lên.
Máu tươi không ngừng chảy xuôi, độ ấm cơ thể từng chút từng chút giảm xuống, các loại cơ quan chức năng tượng trưng cho sinh mệnh cũng chết dần một cách không tiếng động.
Trái tim giải phòng càng nhiều quang minh để tu bổ cơ thể.
Thiếu máu, cơ quan chức năng chậm lại, thân nhiệt giảm xuống.
Bởi vì cần tu bổ, chúng nó hơi thả lỏng việc trông coi, đốm sáng hắc hồng e ngại quang minh chỉ có thể tránh trong góc liền nhân cơ hội, nhô đầu ra.
Những đốm sáng hắc hồng này giống như chú chuột chũi lanh lợi, đi qua những nơi mà quang minh không thể rọi đến, đều chừa lại một chút để không làm kinh động đến quang minh, nhưng góp gió thành bão, tích tiểu thành đại, theo thời gian trôi qua, chúng nó đã chiếm cứ được một góc nhỏ bên trái và bên phải cơ thể…
Thân thể Tịch Ca lung lay.
Sau khi bắt được nhân viên chuyển phát nhanh đồng thời phát động năng lực, thế mà tư duy của hắn vẫn còn tại.
Ban đầu hắn còn cho rằng năng lực thời gian câm lặng của mình đột nhiên mất đi hiệu lực, nhưng hắn rất nhanh phát hiện, nhân viên chuyển phát nhanh đã đóng băng như lúc trước.
Đây chẳng phải là… dị năng của mình đột nhiên tiến hóa, đông cứng người khác trong khi bản thân vẫn có thể cử động?
Tịch Ca rất ngạc nhiên.
Trong khi đang kinh ngạc, ba giây đã qua rất nhanh, mắt một mí mới vọt tới, hơn nữa còn trông như vừa uống rượu mặt đỏ bừng, xiêu xiêu vẹo vẹo cũng không biết bị làm sao.
Nhân viên chuyển phát nhanh có năng lực hành động, lúc này đây gã không nhìn mắt một mí, trước giơ chân đá trúng đầu gối Tịch Ca, rồi lại một quyền đánh trúng bụng Tịch Ca.
Hắn còn không biết mình muốn mắng nhân viên chuyển phát nhanh hay là cái tên đồng đội mắt một mí vô dụng bên cạnh kia nữa.
Nhưng do dị năng đột nhiên tiến hóa, nên hắn sẽ càng linh hoạt hơn trong chiến đấu.
Hắn không nói hai lời, chịu đựng đau đớn tiếp tục phát động năng lực, tiếp đó vươn một bàn tay đến, bắt lấy chiếc bao tay còn lại của nhân viên chuyển phát nhanh, vội vàng mở cái khóa hình con rắn, dùng sức kéo ra ——
Đôi găng tay rơi xuống, ba giây chấm dứt.
Nhân viên chuyển phát nhanh tỉnh táo lại, theo quán tính tiếp tục vung quyền.
Nhưng mà không có bao tay nên nhân viên chuyển phát nhanh trông chẳng khác gì lão hổ không có nanh vuốt, đã định trước bị người chà đạp.
Tịch Ca vươn năm ngón tay, bắt lấy nắm đấm của nhân viên chuyển phát nhanh, nhếch miệng mỉm cười nhìn đối phương, lộ ra hàm răng trắng đều.
Sau đó, lập tức giơ nắm đấm, “Bộp” một tiếng, lưu loát đánh cho người hôn mê!
Chiến đấu cuối cùng đã đến hồi kết.
Tịch Ca bỏ qua nhân viên chuyển phát nhanh, nắm đấm vẫn đang siết chặt đột nhiên thả lỏng, nằm ngửa hình chữ X dướt đất.
Hắn sức cùng lực kiệt, kêu đau oai oái: “Cái anh bên cạnh kia, mau giúp tôi, gọi 120, nhanh đưa tôi đến bệnh viện băng bó…”
Bên cạnh không ai đáp lại.
Không đến mức vậy chứ, đánh nhau chẳng ra gì, đến gọi điện thoại cũng không thể?
Tịch Ca cũng rất buồn bực, hắn gắng sức mà quay đầu liếc qua mắt một mí, phát hiện không biết khi nào, mắt một mí đã ngã ngồi trên mặt đất, mặt mày đỏ bừng, hai mắt mê man, mồ hôi đầm đìa.
Tịch Ca: “…”
Tịch Ca: “Ờm… Tại sao trông anh có vẻ như cắn lộn thuốc vậy?”
Mắt một mí vẫn giữ được thần trí, cầm bàn tay đeo găng tay, run rẩy nói: “Đôi găng tay này, đôi găng tay này có chút kỳ quái…”
Tịch Ca: “Đây là thiết bị khuếch đại, nói đơn giản là có thể đem sức mạnh phân tán khắp cơ thể tập hợp lại một chỗ. Nếu anh cảm thấy đôi bao găng đó kỳ quái, anh cởi ra là được…”
Mắt một mí lắp bắp: “Ban đầu tôi không phát hiện…”
Tịch Ca cũng đến cạn lời.
Im lặng một giây, hắn mở miệng lần nữa. Hắn thầm cảm khái mình thật kiên cường, bởi mỗi lần nói chuyện, miệng vết thương trên vai lại chảy ra nhiều máu hơn, đau đến hít thở không thông: “Còn giờ thì sao?”
Mắt một mí: “Tôi tôi tôi có chút không khống chế được năng lượng trong cơ thể!”
Tịch Ca: “Trong cơ thể anh có năng lượng gì…”
Tốc độ nói của mắt một mí đột nhiên nhanh hơn: “Cậu đừng sợ, tôi chỉ biến hình một cái mà thôi. Có điều tôi là loài biến dị, khá đặc biệt, lúc biến hình sẽ mất lý trí, chỉ có bản năng cùng một số ký ức khắc sâu, cho nên sau khi tôi biến hình, có lẽ sẽ rất quan tâm đến cậu —— “
Còn chưa dứt lời, “Bùm” một tiếng, không thấy mắt một mí đâu nữa, thay vào đó là một con khổng tước đen với cái đuôi trụi lủi.
Tịch Ca trợn mắt há hốc mồm.
Móng vuốt của hắc khổng tước hẵng còn ôm lấy một chiếc bao tay, nó mờ mịt dạo qua một vòng, sau đó tầm mắt dính lấy Tịch Ca.
Tịch Ca tiếp tục trợn mắt há hốc mồm.
Vài giây sau đó, ánh mắt nó bỗng nhiên sắc bén, một vuốt bay đến.
Sau một vuốt này, tây trang trên người Tịch Ca có thêm họa tiết kẻ sọc.
Tịch Ca: “???”
Sợ quá đi mất, trâu quá trâu quá.
Tịch Ca không thể tiếp tục nằm ở đó nữa, chạy trước rồi tính sau.