Theo sự quan sát của ta mấy ngày qua, mỗi lần gặp Thẩm Phù Xuyên, hắn đều độc lai đọc vãng, bên cạnh đến nha hoàn hầu hạ còn không có. Ai có thể ngờ, đường đường là một Phụ quốc công, một chút phô trương cũng không có chứ.
Hương hỏa Thẩm gia thịnh vượng, nam đinh nhiều, lúc đầu gặp hắn ta chỉ coi hắn là một quý công tử nhàn rỗi. Sau này mới phát hiện, chỉ có hắn hỏi ta tình hình sức khỏe của Lão thái quân, mà con trai của Lão thái quân chính là Phụ quốc công. Hôm nay có thể khám phá ra thân phận của Thẩm đại nhân, cũng là nhờ trước đây bà ấy hỏi ta Phụ quốc công thích ăn cua nhưng không bao giờ ăn gừng, không biết có để lại bệnh vặt gì không. Ta cũng không thể ngờ, Thẩm đại nhân thân đầy khí khái thiếu niên lại là Thẩm Phù Xuyên sắp đến tuổi tam tuần.
“Không thú vị lắm, còn tưởng được chơi đùa một trận.” Thẩm Phù Xuyên đỡ eo ta, cử động thân mình, đổi thành ta ngồi trên đùi hắn. Hắn ngẩng đầu, cười cười hỏi ta “Ngươi muốn gả cho bản công tới vậy cơ à? Bản công khắc thê, ngươi không sợ ư?”
Tư thế kiểu này không đứng đắn chút nào, ta miễn cưỡng chống lại sức nóng trên mặt, giả vờ bình tĩnh “Quốc công không khắc thê, Quốc công chỉ khắc Dương Oánh Oánh thôi.”
Bên ngoài đồn rằng Dương tướng quân muốn gả con gái duy nhất của mình cho Phụ quốc công, Thẩm Phù Xuyên lại cùng Lưu thái y cho Dương Oánh Oánh dùng phương thuốc tên Ngọc Thủy, sợ rằng chính là muốn đợi nàng ta gả đến, sau đó ngụy trang thành một màn băng huyết mà ch.ết. Dương tướng quân sinh được ba nam một nữ, con trưởng tử trận sa trường, con thứ là con nghiện thuốc lá, con trai út mới hơn mười tuổi, không gây được sóng gió gì. Nếu như sợi dây liên hôn trên người Dương Oánh Oánh không còn, Dương tướng quân sẽ nguyên khí đại thương, theo đó mà thất thế. Dương Oánh Oánh bất hạnh, nhưng Thẩm Phù Xuyên đã nói, hắn trung với Thánh thượng, quân đã muốn thần ch.ết, vậy thì thần buộc phải ch.ết.
“Thành thật mà nói, bản công rất vừa ý sự tàn nhẫn của ngươi. Nếu không thì ngươi đợi đến khi Dương Oánh Oánh đi rồi, lại vào phủ ta làm kế thê (vợ kế).”
Triều đường minh tranh ám đấu là lẽ thường tình, nhưng mắt thấy tai nghe vẫn không khỏi khiến lòng người hoảng hốt. Thánh thượng hiền từ bác ái mà ta thấy là người hay cười, còn Thánh thượng mà Thẩm Phù Xuyên Trung thành lại là người tàn độc, không cho phép bất cứ ai sinh lòng hoài nghi đối với hoàng tộc. Ta đột nhiên nhớ tới Lý Cẩn, hắn không giống người trong hoàng thất, càng không giống phụ thân mình. Hắn có tình cảm, hoàn toàn là tác phong của người yêu mỹ nhân không yêu giang sơn.
Ta lắc nhẹ đầu, rũ bỏ hình ảnh của Lý Cẩn, nói thẳng với Thẩm Phù Xuyên “Ta không đợi được.” Thứ gọi là tử lệnh, tử sĩ mới dám nhận, mà đám người khó nuôi này, chỉ có quan lớn vinh hiển mới quản được. Bá phụ nhà ta không có cái bản lĩnh này, nhưng người đứng sau lưng ông ta thì có. Người đó là ai ta tạm thời chưa biết được, nhưng chắc chắn không phải người mà một mình ta có thể chọc vào. Thế nên, ta cần nhanh chóng tìm một trợ thủ có dũng có mưu, còn phải có quyền có thế.
Ta ngả bài với Thẩm Phù Xuyên, mắt hắn tối sầm lại “Hoàng mệnh không thể trái, Dương Oánh Oánh ta nhất định phải cưới.”
“Hoàng mệnh là muốn nàng ta ch.ết, ch.ết không đối chứng, để Dương tướng quân muốn điều tra cũng không tra được gì, chứ không phải bắt ngài không cưới nàng ta không được.” Ta quay mặt qua, nói “Ta có cách khiến nàng ta vô thanh vô tức mà ch.ết.”
Lời vừa nói ra, tim ta cũng rơi mất một nhịp. Ta không thể tự bảo vệ mình, cuối cũng cũng hướng mũi đao về phía người vô tội. Như thế, thì có khác gì những kẻ đã hại phụ mẫu ta đâu. Trong phút chốc, ta có chút muốn chấp nhận số phận.
Một đạo sấm chớp bất ngờ bùng lên ngoài xe ngựa. Tiếng sét vang dội, ngọn lửa bùng cháy và căn phòng tang hoang trong ký ức đánh ta tỉnh lại. Nếu ta lùi bước, huyết thù của phụ mẫu ai sẽ thay ta đòi lại?
Làm kẻ ác, bắt buộc phải trả giá cho cái ác! Nếu như ta có gặp báo ứng, ta của lúc này, tình nguyện cam chịu.
Thẩm Phù Xuyên ngả người về phía sau, dùng một tay xoa mái tóc rối bù của ta, thì thầm “Đang nghĩ gì đó, ta đợi đến phát chán rồi.”
Hắn nhìn ta đang ngây ngốc, ngón tay lướt dọc má ta đến thắt lưng rồi nhẹ nhàng xé rách “Ta lạnh, nàng không phải muốn sưởi ấm ta sao?”
Ta nuốt nước bọt, run rẩy cởi áo, cách một chiếc yếm đỏ dựa vào ngực hắn “Phần còn lại, thành thân sẽ cho ngài.”
Ta xấu hổ đến mức nóng cả người, Thẩm Phù Xuyên mang theo một thân khí lạnh ôm lấy ta, khàn giọng nói “Muốn qua cửa Thẩm gia ta, có thể, nhưng nàng phải cho ta thấy giá trị của nàng. Phu nhân của Thẩm Phù Xuyên không thể là một phế vật.”
Hắn muốn ta nhanh chóng giải quyết Dương Oánh Oánh, mới tiếp tục nói đến chuyện hôn sự. Quả nhiên, người làm quan, trong tâm đều đen tối, chỉ muốn dùng ta thay hắn làm việc. Nhưng ta cũng không còn đường lui, chỉ có thể biến mình thành người có ích, ít nhất mới có thể đổi được sự bảo hộ của hắn.
13.
Bá phụ muốn mạng của ta, vậy thì trước hết ta cũng phải tìm cho bản thân một nơi an toàn. Thẩm Phù Xuyên viết cho bá phụ một phong thư, lấy Lão thái quân làm cái cớ, muốn mời ta đích thân lưu lại phủ mấy ngày chiếu cố bà ấy, vì thế không về nhà. Ta cũng có cái cớ quang minh chính đại lưu lại phủ Phụ quốc công.
Ở viện của Lão thái quân hơn nửa tháng, Thẩm Phù Xuyên mỗi ngày đều sẽ đến. Vẫn y như cũ mang theo mứt quả, điểm tâm, những thứ đồ này đều không ngoài dự đoán chui hết vào bụng ta. Dần dần, tin đồn xuất hiện, nói ta chân trước vừa bị Thái tử bỏ, chân sau đã muốn quyến rũ Phụ quốc công, sống thành dáng vẻ hồ ly tinh. Về sau, Dương Oánh Oánh cũng đưa cho ta một lời mời, mời ta tham gia cuộc thi cưỡi ngựa mỗi năm một lần của quý nữ nhà quan. Tổ tiên năm xưa lập nước trên lưng ngựa, nữ nhi triều ta cũng vì thế mà thành thạo cưỡi ngựa. Vào ngày này, vương công quý tộc đều đến xem tỷ thí. Hiếm mới có dịp chúng nữ tử bỏ bớt kiêu ngạo mà vui chơi, sao có thể bỏ lỡ, thuận tiện còn có thể đặt cược hai quan tiền.
Gần đến giờ, các quý nữ đều chuẩn bị sẵn sàng, a tỷ mỉm cười với Thái tử, bên cạnh còn có một con hồng mã. Tỷ ấy đỏ mặt làm nũng với Lý Cẩn “Điện hạ, ta không dám cưỡi nó chạy đâu, ta không biết cưỡi ngựa, càng không biết đánh mã cầu, ngài đây là đang trêu ta, muốn ta xấu mặt đúng không?”
Trên mặt Lý Cẩn hiện vẻ nghi hoặc, vừa muốn mở miệng, ta đã đi lên trước, cười nói “A tỷ không dùng đến, không bằng để cho ta con ngựa này có được không? Ta vội vàng qua đây, cái gì cũng chưa chuẩn bị.”
“Thứ Dung Nguyệt muốn có, a tỷ đều đưa cho muội.” A tỷ nắm chặt tay ta, đã lâu không gặp, tỷ ấy quan tâm hỏi “Muội ở phủ Phụ quốc công có tốt không? Trên phố đồn đại đúng là khó nghe, Nguyệt Nhi nhà ta sao có thể là dạng người bán mình cầu vinh được chứ. Nhưng mà miệng lưỡi người đời, muội cũng nên chú ý một chút.” Ta cố gắng tìm một nét hư tình giả ý thế nhưng trên mặt tỷ ấy vẫn luôn là một biểu tình chân thành.
Lý Cẩn nhìn ta chằm chằm “Ngươi biết cưỡi ngựa?”
Ta gật đầu, xoay người lên ngựa, trên tay còn cầm theo một cây gậy. Tầm mặt của Lý Cẩn hồi lầu không rời khỏi ta, tận tới lúc ta cưỡi ngựa rời đi, hắn mới hét gọi tên ta, bất chấp lễ nghi mà giữ lấy cổ chân ta “Tô Dung Nguyệt?”
Ta nhìn hắn một cách trịnh thượng, vô cùng thưởng thức vẻ mặt vừa bối rối vừa hốt hoảng kia. A tỷ xác thực không biết cưỡi ngựa, tỷ ấy ghét tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, chỉ thích ngồi trên ghế mây nghe hát. Còn kỹ thuật cưỡi ngựa của ta là do đích thân Lý Cẩn chỉ dạy.
Nhưng mà, cho tới ban nãy, hắn vẫn tưởng người kia là a tỷ, hiện tại chắc là cũng mơ hồ rồi.
14.
Ta ghìm cương ngựa ngay cạnh Dương Oánh Oánh, nàng ta đánh giá ta một lượt từ đầu đến chân.
“Đa tạ Dương cô nương mời ta đến chơi.” Ta cười nói.
“Ta mời ngươi đến, chỉ vì muốn xem ngươi có xứng tranh với ta không.” Nàng ta rất thẳng thắn nói.
Trong cuộc thi hôm nay, phải cưỡi ngựa vòng quanh núi, ta vẫn luôn không xa không gần mà theo đằng sau nàng ta. Dương Oánh Oánh có lẽ không nghĩ tới ta sẽ theo kịp, bèn ra sức quất roi ngựa, vô tình biến cuộc thi này thành cuộc tỉ thí giữa hai chúng ta. Lưng áo cả hai ướt đẫm mồ hôi, các quý nữ khác đã sớm bị chúng ta bỏ xa không thấy nhân ảnh.
Dương Oánh Oánh đi chậm lại, đợi ta bắt kịp mới cùng ta trò chuyện “Ngươi cũng lớn gan đấy. Không sợ ta sẽ đẩy ngươi từ đây xuống sao? Dù gì ngươi cũng không cha không mẹ, bá phụ ngươi cũng không dám làm gì ta, ta tùy tiện nói hai câu thì chuyện này cứ thế mà qua.”
Tim ta nhói lên. Tướng môn hổ nữ, nói chuyện toàn dùng đầu óc, khắc sâu vào vết sẹo của người khác.
“Chỉ vì một tên nam nhân mà để mình dính hiềm nghi gi.ết người, ta thấy cô nương cũng không phải người nghĩ không thông như vậy.”
Dương Oánh Oánh nhướng mày, cười nói “Ngươi nói không sai, nếu thật sự chỉ vì một tên nam nhân thì cũng thôi.” Nàng ta hướng mắt về phía xa, ánh mắt mờ mịt “Nhưng làm nam nhân tốt biết bao nhiêu. Nếu ta là nam nhân, ta có thể kiến công lập nghiệp, ta có thể làm chủ cuộc đời ta.” Biểu cảm trên mặt nàng biến hóa đa dạng, sầu muộn, mê mang, u ám.
Nàng ta quay đầu nhìn ta, tiếp tục nói “Đáng tiếc, cô nương như chúng ta định sẵn là chỉ có thể gả cho người làm phu nhân, trở thành vật hy sinh của triều đình minh tranh ám đấu, không còn lựa chọn khác.” Lời vừa dứt, trong rừng cũng xuất hiện vài bóng người.
“Phụ quốc công bắt buộc phải là của ta. Nếu ta không gả được cho hắn, phụ thân nhất định ghét bỏ ta vô dụng. Ngược lại là ngươi không cha không mẹ, không bằng ta tiễn ngươi xuống đoàn tụ với bọn họ được không?”
Ta quả thật chưa từng nghĩ tới, ta và nàng ta chưa từng gặp mặt lại có một quyết định vô cùng giống nhau.
Dương Oánh Oánh nói với ta “Tô Dung Nguyệt, ta cảm thấy ta và ngươi khá hợp nhau đấy chứ. Chuyện ngày hôm nay cũng là bất đắc dĩ, ngươi đừng có trách ta.”
Ta chỉ cười.
Dương Oánh Oánh nghi hoặc, vừa muốn cưỡi ngựa bỏ đi, chân ngựa đã bị ai đó một đao chặt đứt. Nàng ta không kịp phòng bị mà ngã xuống núi.
“Người mà nàng ta an bài đều dọn dẹp sạch sẽ cả rồi chứ?” Ta lạnh giọng hỏi, người dẫn đầu gật đầu nói vâng. Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, đoán là các quý nữ sắp đến, ta lại phân phó “Nhất định phải để các nàng nhìn thấy các ngươi rồi mới được rời đi.”
Chuyện còn lại, cứ giao cho ta đi.
15.
Khi ta tìm thấy Dương Oánh Oánh, nàng ta mang một thân thương tích hôn mê cạnh một con suối nhỏ.
Sắc trời dần tối, ta kéo nàng ta vào một cái hang, sau đó đốt một vài cành cây khô. Ta lấy một cây kim bạc từ bộ y cụ đã chuẩn bị trong tay áo ra, đang định châm vào vết thương của nàng ta thì ngoài cửa động vang lên một giọng nói trầm thấp “Ngươi có biết mưu sát là tội ch.ết không?”
Ta cắn chặt răng, không chút do dự đâm cây kim bạc vào người Dương Oánh Oánh.
Lý Cẩn từ cửa động tiến vào, ánh lửa hắt lên người hắn, kéo cái bóng thành một bức tường cao lớn. Hắn quỳ một chân, đặt ngón tay lên mũi Dương Oánh Oánh.
Không còn hơi thở.
Hắn u ám nhìn ta, hận không thể dùng ánh mắt khắc cho ta mấy dao “Vì Thẩm Phù Xuyên, ngươi có thể làm đến mức nào? Hắn cho ngươi được bao nhiêu thứ tốt để ngươi can tâm tình nguyện vì hắn bán mạng chứ?”
Xem ra Lý Cẩn biết rất rõ hành vi của Thẩm Phù Xuyên. Ta cười rộ lên “Hắn nói, chỉ cần g.iết Dương Oánh Oánh, hắn sẽ cưới ta.”
Lý Cẩn sắc mặt khẽ biến, nắm lấy cổ tay ta chất vấn “Tô Dung Nguyệt, người ngươi yêu là Cô, sao ngươi lại có thể gả cho người khác?”
Yêu ấy à?
Ta cười lạnh, yêu tính là thứ gì chứ.
Ta quả thật từng si tâm vọng tưởng với Lý Cẩn, nhưng chỉ là chút rung động nho nhỏ mà chút rung động này cũng rất nhanh bị chính tay hắn bóp nát. Từ sau khi phụ mẫu tạ thế, thứ mà thế gian này cho ta chỉ toàn thù hận và phản bội.
Lý Cẩn giải thích với ta “Cô vẫn luôn tưởng rằng tiểu cô nương năm đó trên Đào Hoa sơn là a tỷ nàng, nàng ấy nói hy vọng Cô thích nàng ấy hiện giờ, không cần sống mãi trong hồi ức, nên Cô mới không cùng nàng ấy xác thực.”
Ta gỡ tay hắn, cười nói “Điện hạ nhận nhầm người là vô ý, lẽ nào không ngừng gây khó dễ cho ta cũng là vô ý?”
“A tỷ nàng ngày ngày đều khóc, nói … cảm thấy ta có ý đối với nàng, nên ta mới cố ý đối xử với nàng như vậy, chỉ là muốn để nàng ấy yên tâm thôi. Dung Nguyệt, thật xin lỗi.”
A tỷ giở trò quỷ sau lưng ta, ta vẫn luôn biết.
Lúc nhỏ, vì muốn theo phụ thân lên núi hái thuốc, ta đã lén học cưỡi ngựa, Con ngựa tuy nhỏ nhưng tính tình rất ác liệt, ta suýt bị nó hất khỏi yên, may mà có Lý Cẩn giúp ta khỏi ngã. Chúng ta chơi cùng nhau hai tháng trên Đào Hoa sơn, sau đó Lý Cẩn biến mất không chút tăm tích.
Sau khi vào kinh, lần đầu tiên gặp lại, ta đã nhận ra hắn. Ta đem chuyện này kể cho a tỷ, đại khái có nhắc qua Đào Hoa sơn. Đợi tới khi ta tìm được cơ hội gặp Lý Cẩn lần nữa, ta lại phát hiện hắn cùng a tỷ tình chàng ý thiếp, cơ hồ trong phút chốc đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Ta không vạch trần tỷ ấy, một tên nam nhân mà thôi, tỷ ấy muốn, ta nhường cho tỷ ấy là được. Ta có thể chấp nhận tỷ ấy hoành đao đoạt ái, có thể chấp nhận tỷ ấy tham luyến vinh hoa, nhưng ta không thể chấp nhận tỷ ấy nhận giặc làm cha, đem huyết hải thâm thù của phụ mẫu quẳng ra sau đầu!
Ngày đó ở phủ Phụ quốc công, ta chẩn ra mạch của Lý Cẩn cũng không hề làm lớn chuyện, nhưng a tỷ ở bên cạnh chắc chắn đã nhìn ra ta đang làm cái gì. Có lẽ tỷ ấy đã kể cho bá phụ, vậy nên mới xuất hiện một màn mưu sát trong mưa.
Ta luôn không dám tin, bá phụ vì phương thuốc bí truyền của phụ thân mà không từ thủ đoạn phóng hỏa đốt núi, a tỷ lại vì d*c vọng cá nhân mà bắt tay cùng bá phụ tính kế ta.
Tỷ ấy biến thành cái dạng này từ khi nào?
Có lẽ là lần đầu tới kinh thành, chúng ra bị người ta mắng là đồ nhà quê.
Có lẽ là khi tỷ ấy tiến vào vòng quan hệ của các quý nữ kinh thành, bị bọn họ trêu chọc bắt nạt.
Cũng có lẽ là khi Lý Cẩn cạnh bên vì tỷ ấy mà tiêu tốn ngàn lượng hoàng kim khiến người người ngưỡng mộ.
Có lẽ là khi Thánh thượng hạ chỉ gả tỷ ấy tới Đông cung, những kẻ trước nay ức hiếp tỷ ấy đều thay đổi, đối với tỷ ấy vừa nịnh nọt lại thêm phần khách khí …
Tuy ta từng điên cuồng trốn tránh sự thật, không dám thừa nhận trên thế gian này chỉ còn mỗi ta nhớ đến những oan khuất của phụ mẫu, nhưng tỷ tỷ mỗi lần đều dùng hành động nói với ta, tỷ ấy không muốn làm một Tô gia trưởng nữ, không muốn làm a tỷ của ta nữa. Tỷ ấy muốn làm một Tô Dung Ngọc là cháu gái của Tô thái y, là Thái tử phi của Lý Cẩn, đứng trên vạn người mà hưởng thụ vinh hoa.
Lý Cẩn dời tầm mắt ra chỗ khác, vành tai ửng đỏ “A tỷ nàng nói không sai, Cô vẫn luôn thích nàng, Dung Nguyệt, nàng đừng gả cho Thẩm Phù Xuyên, đợi hồi cung, Cô xin phụ hoàng chỉ hôn, về sau Cô bảo vệ nàng, tuyệt đối không làm nàng phải bẩn tay, được không?”
“Không được.”
Nghĩ về những ngày đã qua đó, ta chỉ cảm thấy mỉa mai đến tột cùng. Lý Cẩn thật sự vẫn tưởng rằng những tổn thương mà hắn tặng ta có thể xóa sạch trong vài câu hay sao? Những năm này, ta cũng dần dần hiểu được, trừ bản thân mình, ai cũng không thể tin, cứu người cũng không bằng tự cứu mình.
“Nếu ngài thật sự phải xin lỗi ta …” Ta nhìn Dương Oánh Oánh, nói với hắn “Vậy thì thay ta làm một việc.”
16.
Tỷ thí kết thúc, nữ nhi độc nhất phủ tướng quân Dương Oánh Oánh bị người ám toán, ngã xuống núi mất mạng, mà cô nương cùng đồng hành Tô Dung Nguyệt thân chịu trọng thương, sinh tử chưa rõ.
Vết thương của ta là do ta tự tìm một con dốc thấp mà nhảy xuống. Lúc ta tỉnh lại, người đã ở phủ Phụ quốc công, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Thẩm Phù Xuyên ngồi bên cạnh, hình như đang cười.
Trên mặt truyền đến một trận đau đớn, hắn nhéo má ta, mắng mỏ “Nàng còn không tỉnh, ta sẽ thật sự chuẩn bị quan tài cho nàng đấy.”
Ta đau phát khóc, trừng mắt nhìn hắn, khô khan mở miệng “... cây trâm.”
Hắn biết ta đang nói cái gì, đứng dậy lấy cây trâm ngọc ngày đó hắn ném cho ta, lật trái lật phải hai vòng rồi cười “Nhìn thì không tồi nhưng cũng không đến mức để nàng nhớ mãi chứ?”
“Ngài hiểu cái gì, đây là tín vật định tình.”
Ta đưa tay nhận cây trâm, màu sắc, độ ấm, đều giống hệt như trong mộng. Thẩm Phù Xuyên đại khái cũng không biết ta định nói cái gì, một bó tuổi rồi còn đưa tay lên sờ mũi.
“Ngài định khi nào lấy ta?” Đây chính là vấn đề ta quan tâm nhất hiện tại.
Hắn thấy ta cắn chặt không buông, cười mắng “Tiểu cô nương cần gả gấp như vậy thì thành cái dáng vẻ gì chứ?” Sau khi cân nhắc một chút, hắn nói “Đợi đến khi nàng có thể đi lại được, tính ngày đẹp một chút, bản công đưa sính lễ cho nàng.”
Ta đưa trâm ngọc trong tay ra, dùng giọng mũi nói “Ta muốn phải đồng bộ với nó.”
Vì yêu cầu này của ta, Thẩm Phù Xuyên đã lật tung phòng kho của Phụ quốc công phủ.
Khi một bộ trâm ngọc, vòng tay, hoa tai chỉnh chỉnh tề tề đặt trước mặt ta, ta ngẩn người một lát rồi nghiêng đầu trêu chọc Thẩm Phù Xuyên “Ngày mưa hôm đó, ngài không an tâm ta tự mình về nhà nên mới đuổi theo đúng không? Cái trâm này cũng chỉ là ngài tìm cớ, đúng không? Ta vẫn luôn cảm thấy nó chắc chắn là đồ của ngài.”
Hắn chưa tiếp lời, cười đem cây trâm ngọc cài lên tóc ta “Chỉ là thấy cây trâm này rất hợp với nàng, muốn tặng nhưng luôn không có cơ hội, vừa hay, coi như tặng nàng một phần thưởng.”
Ta cười cười không nói, Thẩm Phù Xuyên đối với ta, chắc là vô cùng hài lòng đi.
Tâm ngoan thủ lạt, vừa hay hợp với hắn.
Ta cho người đem giá trang đến trước cổng phủ của bá phụ. Vừa nhìn thấy ta, ông ta đã cười từ bi nhân hậu “Nay con cũng sắp gả đi, cũng nên về phủ ở một đoạn thời gian. Ở mãi trong phủ Phụ quốc công, truyền ra ngoài cũng không hay cho thanh danh của con, về sau gả qua đó lại còn phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.”
Ta cười cười, chỉ nói “Lão thái quân rời không được con, con ở phủ Phụ quốc công dưới danh nghĩa đại phu mà chăm sóc cho bà ấy, con ngược lại muốn xem là ai thâm tâm bẩn thỉu dám ở sau lưng mà chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không sợ gây họa vào thân.”
Ánh mắt thôi từ bi, bá phụ ghé vào tai ta nói nhỏ “Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng ngươi thực sự nghĩ rằng Quốc công gia sẽ giúp ngươi trừng phạt ta sao?”
Ta rũ mắt không nói, vươn tay mở chiếc hộp trên cùng, bên trong là một bộ trang sức bằng ngọc.
Đây từng là nữ trang của mẫu thân ta, nay lại xuất hiện ở Phụ quốc công phủ, ta sao dám mơ tưởng Thẩm Phù Xuyên sẽ giúp ta báo thù.
Bá phụ mất một lúc mới phản ứng, đột nhiên trừng mắt nhìn ta “Ngươi, ngươi đều biết hết!”
Biết, biết thì làm được gì? Biết hắn chịu mệnh lệnh của người kia sát hại cả nhà ta rồi lại lấy đồ của mẫu thân đi mượn hoa hiến Phật?
“Ta, ta phải nói cho Quốc công gia!” Ông ta nhìn ta đang vui vẻ, kinh hãi gào lên.
Ta cười, cười đến điên cuồng “Ông ấy mà, chẳng còn cơ hội đâu. Ông mưu sát Thái tử, tội này đáng muôn ch.ết! Ông nghĩ rằng ông sẽ còn sống mà gặp được Thẩm Phù Xuyên à?”
“Ăn nói bậy bạ! Ngươi đang vu khống mệnh quan triều đình, ta phải tố cáo ngươi!”
Ông ta điên cuồng chỉ về phía Hoàng thành, ta ngẩng đầu nhìn theo. Ta đã từng cho rằng nơi đó có thể hóa giải oan khuất của thế nhân nhưng lại chưa từng nghĩ qua cung cấm kia lại là nguồn cơn của tội ác.
“Sao lại oan uổng ông được chứ? Bá phụ, ta và ông không giống nhau. Ta trước nay không bao giờ làm những chuyện mà ta không nắm chắc.”
Ta vẫy tay, a tỷ cụp mắt dẫn một đội thị vệ của Đông cung tiến vào sảnh đường. “Hôm nay điện hạ ngất xỉu trên đại điện, Thái y viện chẩn ra trong người chàng ấy có độc, bá phụ, nhận tội đi.” A tỷ lý nhí nói.
Ta đứng bên cạnh tỷ ấy, rất hài lòng “A tỷ tố cáo có công, Thánh thượng nhất định sẽ trọng thưởng.”
Bá phụ ngồi bệt dưới đất, miệng còn lẩm bẩm vài từ vô nghĩa “Không phải ta, không phải ta. là, là …”
Ta cười lạnh nhìn ông ta. Không sai, người mưu hại Lý Cẩn xác thực không phải ông ta.
Lần ở trong động đó, ta thay Lý Cẩn chẩn mạch, phát hiện ra mạch tượng của hắn vẫn rối loạn như cũ. Lý Cẩn lại như hiểu ra điều gì, cười nói với ta “Thân thể Cô yếu nhược, Phụ hoàng quan tâm, mỗi sáng sớm đều đến Thái y viện hỏi han tình hình, đêm tới còn sai người đem cho ta một bát thuốc.”
Lúc đó, ta liền hiểu được, muốn mạng Lý Cẩn từ trước đến nay thực chất đều là vị ngồi trên long ỷ kia.
Bá phụ buổi sáng đưa thuốc, buổi tối bệ hạ cũng đưa thuốc, thuốc với thuốc xung khắc nhau, mới khiến Lý Cẩn âm dương không đều, lâu ngày sinh bệnh, còn là bệnh càng ngày càng nặng.
Nhưng bá phụ dám nói ra điều này sao? Ông ta dám mở miệng nói đây là chủ ý của ai sao?
Bất luận việc này thành hay bại thì ngay từ lúc bắt đầu, ông ta đã định sẵn là một con cờ bị vứt bỏ rồi.
Mà Lý Cẩn, hắn biết tất cả những chuyện này, chỉ là chưa nghĩ ra được bước tiếp theo nên đi thế nào mới tốt nên động tác mới lề mề chậm chạp thôi.
Trùng hợp thay, ta lại có một cách nhất tiễn song điêu.