Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 47: Đừng Phiền Ta Uống Rượu



Nam tử tới này, hắn gọi là Vũ Văn Thượng Thanh, Là Kim Đỉnh Sơn thiếu chủ, hắn cũng là thần dòng dõi, bởi vì hắn là cháu đích tôn một vị thần, lại còn được vị thần này hết sức yêu quý.

Hắn cũng giống Hoàng Thiên Thái Tử, là một cái theo đuổi Tuệ Tĩnh Công Chúa người, hắn cũng từng đối ngoại tuyên bố, Tuệ Tĩnh Công Chúa là hắn nhất định có được. Kẻ nào cùng hắn đối đầu, đều phải chết.

“Công Chúa, từ 1 năm trước xa cách, ta thật sự rất nhớ nhung công chua”. Vũ Văn Thượng Thanh cười nói với Tuệ Tĩnh Công Chúa.

Trông thấy Vũ Văn Thượng Thanh. Tuệ Tĩnh Công chúa cũng là gật đầu khách sáo chào lại:”Vũ Thiếu Chủ, đã lâu”.

“Tốt, vậy hôm nay liền mời Công Chúa một lần tiệc, chẳng hay công chúa có đồng ý”. Không có nói nhiều, Vũ Văn Thượng Thanh trực tiếp muốn mời Tuệ Tĩnh Công Chúa.

Ngay lúc này, Hoàng Thiên Thái Tử cất lời:”Vũ Thiếu Chủ, Công Chúa đã đáp ứng ta mời, nếu là thiếu chủ muốn mời công chúa, xin hẹn dịp sau”.

Nge được lời này, Vũ Văn Thương Thanh con mắt có chút híp lại, hắn nhếch miệng nói:”Ra là Hoàng Thiên Thái Tử, nghe nói thái tử bị người đánh trọng thương, thế nhưng là trông thế nào cũng không giống nha”.

Nge được Vũ Văn Thương Thanh nói kháy. Hoàng Thiên Thái Tử con mắt có chút phát lạnh. Đây là hắn nỗi đau, căn bản không muốn nhắc lại, Cách đây 3 tháng, hắn rời đông vực đi vào Hắc Ma Sâm Lâm ở bắc vực, muốn ở trong bắc vực rèn luyện đột phá cảnh giới. Thế nhưng là trong Hắc Ma Sâm Lâm hắn gặp một người, hắn cùng người này vì tranh đoạt một cái trân quý thảo dược mà đánh nhau, kết quả là hắn bị người kia đánh trọng thương, tay chân cũng bị đánh toàn bộ tàn phế, cơ hồ mất mạng.

Thế nhưng Hoàng Thiên Thái Tử là Thần dòng dõi, được thần ban cho hộ mệnh thủ đoạn. Tại thời khắc cuối cùng kia, hắn kichd hoạt thủ đọan hộ mệnh kia mới sống sót trở về. Cuối cùng vị thần kia hao tốn không ít tâm tư mới đem hắn cứu chữa, trải qua sinh tử một lần để hắn thành công đột phá cảnh giới, thực lực tăng mạnh, vì thế hôm qua mới trên anh hùng bảng khiêu chiến thành công.

Thế nhưng là bị người đánh gần chết đối với hắn cũng không có vẻ vang gì, thế là hắn cũng không có nói ra, cho nên chuyện này số người biết được là cực kỳ ít.

Nhưng là không biết làm cách nào Vũ Văn Thượng Thanh lại có thể biết được, hôm nay bị Vũ Văn Thượng Thanh một ngụm nói toạc ra, khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhất là tại trước mặt Tuệ Tĩnh Công Chúa, cái này để hắn thật sự nhục nhã.

Hoàng Thiên Thái Tử hít sâu một hơi sau đó nở nụ cười đáp lại:”Vũ Thiếu chủ nói quá. Lần đó chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, dù sao đối phương cũng hơn ta một cảnh giới lớn”.

Nge được Hoàng Thiên Thái Tử phân trần, Vũ Văn Thượng Thanh chỉ là nhếch miệng cười mà thôi. Cũng không tiếp tục nói cái gì.

Xunh quanh rất nhiều người lại tin tưởng, bởi vì Hoàng Thiên Thái Từ là một cái thiên tài, lại xếp trên Anh Hùng Bảng danh kiệt, hắn đi ra ngoài lịch luyện là lẽ đương nhiên, dù sao người kia cao hơn hắn một cái cảnh giới, bị thương nhẹ là chuyện bình thường, hơn nữa chuyện xảy ra ở bắc vực quá xa xôi, cũng không có ai biết rõ sự tình.

Thực tế lần đó nếu không phải Hoàng Thiên Thái Từ vận dụng thủ đoạn bảo mệnh chạy nhanh thì có lẽ hắn đã chết nơi rừng rậm. Và sự thật là người đánh bại hắn còn thấp hơn hắn một cái cảnh giới lớn.

“Nào, mời cônh chúa lên lầu” Hoàng Thiên Thái Tử thủ thế mời.

Tuệ Tĩnh Công Chúa nhẹ nhàng gật đầu, sau đó chậm rãi bước lên. Trông thấy công chúa lên lầu, Vũ Thiếu Chủ có chút không cam lòng, hắn mở lời nói:”Nếu là Thái Tử đã mời công chúa, vậy không hay ta có thể tham dự cung”.

Hoàng Thiên Thái Tử cười nói ;”Nếu Vũ Thiếu Chủ muốn, vậy xin mời”. Nói đoạn bước lên lầu. Hắn đây là cố ý muốn để Vũ Văn Thượng Thanh biết ngại mà lui. Vì dù sao bọn hắn đều là có thân phận người. Nếu người ta đã không mời mà còn ngỏ ý tham dự đều là đã mất mặt. Thế nhưng là Hoàng Thiên Thái Tử đều không có nghĩ tới, Vũ Văn Thượng Thanh thế mà thật theo lên.

Vũ Văn Thượng Thanh quả thật cũng cảm thấy mất mặt, thế nhưng là bỏ lỡ cùng Tuệ Tĩnh Công Chúa một chỗ hắn không cam lòng. Vì thế hắn vẫn là theo lên.

Ngay tại bọn hắn an vị trên tầng mười Bách Hoa Lâu. Thì bên dưới có chút ồn ào giống như tiếng cãi nhau. Sau đó còn chút thanh âm giống như là có người động thủ.

Bởi vì Bách Hoa lâu thật sự rất rộng lớn. Hơn nữa cách âm cũng tốt. Nếu là nói chuyện bình thường cách nhau một tầng căn bản là nge không rõ. Muốn cách một tầng nge thấy thì thanh âm phải là rất lớn.

Nge được thanh âm ồn ào. Hoàng Thiên Thái Tử nhíu mày gọi một tên thị vệ lại gần dặn:”Mau xuống dưới xem xảy ra chuyện gì”.

Ngay lập tức tên Thị vệ kia dẫn theo khoảng mười tên thị vệ nữa cấp tốc đi xuống, thời điểm bọn hắn xuống đến nơi liền trông thấy bên cửa sổ kia ngồi lấy một nhóm người, Chính là Doanh Thiên nhóm người. Bên cạnh xung quanh nằm la liệt mấy tên tiểu nhị. Bởi vì được lệnh quản sự nên bọn hắn muốn mời đám người Doanh Thiên rời đi. Tiếc là bọn hắn đụng phải nhầm người. Bọn hắn muốn động thủ liền bị Tuyết Ngạo Linh ra tay đánh cho tàn phế.

Bình thường Tuyết Ngạo Linh là một cái vô cùng kiêu ngạo cô nương, dù sao nàng cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Nàng cũng nóng tính vô cùng, đối với người tốt nàng chính là mặc kệ, thế nhưng là kẻ muốn cùng nàng gây khó dễ, nhẹ thì tàn phế, còn lại đều đã chết. Bởi vì được Doanh Thiên chiêu mộ, lại được trong gia tộc lão tổ đồng ý nên nàng mới rời gia tộc đi theo Doanh Thiên bên cạnh. Bình thường trước mặt Doanh Thiên nàng chính là ngoan ngoãn một dạng. Thế nhưng là từ bên trong kiêu ngạo cùng nóng nảy sẽ không biến mất.

Bởi vì bọn hắn làm phiền nàng Công Tử uống rượu, cho nên nàng ra tay, Doanh Thiên cũng không có để ý tới, hắn vân một mực gác chân lên cửa sổ uống rượu.

Hơn mười tên thị vệ tiến lại gần lạnh giọng nói:”Hoàng Thiên Thái Tử đã có lệnh, người không phận sự liền rời đi, tránh cho phải đau khổ”.

Nge được tên thị vệ này đe doạ, Tuyết Ngạo Linh khinh thường đáp trả:”Từ đâu đến mấy con chó canh, sủa inh ỏi, làm phiền ta dùng bữa”.

Nge được Tuyết Ngạo Linh đanh thép, tên thị vệ này ánh mắt trở nên âm trầm, hắn nhìn lại những người còn lại. Sau đó ánh mắt hắn lại trở nên si mê. 1 tên nam tử, 4 cái nữ tử cùng 1 cái tiểu cô nương, thêm một con gấu nhỏ. Điều đáng nói là 4 cái nữ tử này đều vô cùng xinh đẹp, bọn họ chỉ là mặc trên mình những bôn bình thường y phục và không có trang điểm, nếu là thay lên y phục lộng lẫy cùng với trang điểm vào thì sẽ không biết đẹp tới mức nào.

Trên thực tế bởi vì Doanh Thiên hắn rất giản dị. Cho nên các nữ cũng đều là hiểu ý, các nàng đều ăn mặc bình thường, không trang điểm cùng che đi khí chất của mình, Nhưng cho dù là như vậy cũng không thể giấu đi sự xinh đẹp của các nàng,nếu là chỉ nhìn lướt qua, các nàng sẽ không có gì nổi bật, nhưng nếu ngươi chỉ cần nhìn thêm vài giây, ngươi sẽ bị các nàng hấp dẫn.

Nếu toàn bộ là đàn ông. E rằng tên thị vệ này sẽ không ngại ngần gì mà động thủ ngay, thế nhưng là trước mắt đây toàn là nữ tử.hơn nữa đều xinh đẹp, hắn không động thủ được.

Cuối cùng hắn quyết định trở lại báo với Hoàng Thiên Thái Tử.

Đang cùng Tuệ Tĩnh Công Chúa nói chuyện, thị vệ bước vào nghé tai nói thầm gì đó. Hoàng Thiên Thái Tử nge xong liền đứng dậy nói:”Công Chúa tự nhiên, ta đi giải quyết một chút việc”. Sau đó hắn lập tức đi xuống tầng 9.

Ngay tại trông thấy đám người Doanh Thiên, Hoàng Thiên Thái Tử vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì mấy cái nữ tử này cái nào cũng đều rất đẹp, mặc dù so với nhưng cái tuyệt thế danh nữ trên Phượng Bảng kia có chút không bằng, thế nhưng là không kém bao nhiêu.

Bởi vì đối phương đều là nữ tử nên hắn cũng không có lỗ mãng. Hắn lại gần hỏi, ;”không biết mấy vị cô nương ở lại là?”

“Ăn cơm, ngươi không thấy sao”. Tuyết Ngạo Linh không có chút khách khí đáp.

Hoàng Thiên Thái tử cũng không nghĩ tới nữ tử kia vậy mà không chút khách khí với hắn, Hoàng Thiên Thái Tử cũng không vì thế mà mất phong độ, hắn nói tiếp:”Ban nãy ta đã mời....”

“Bộ ngươi đuổi là chúng ta phải đi sao, ngươi là cái thứ gì”. Tuyết Ngạo Linh trực tiếp cắt ngang.

Hoàng Thiên Thái tử con mắt có chút lạnh. Mặc dù đối phương là nữ. Hắn cũng đã cho mặt mũi, bởi vì bên trên kia Tuệ Tĩnh Công Chúa đang ở. Hắn không muốn làm lớn chuyện. Thế nhưng là trước mắt nữ từ này khinh thường hắn quá đáng.

Hắn lạnh giọng,:”Ta vẫn khuyên các cô nương nên rời đi, bằng không...”

“Bằng không thì thế nào, ngươi muốn làm gì ta, bắt ta sao hay là giết ta”. Tuyết Ngạo Linh đứng lên thách thức.

Ngay lúc này một cái lười biếng thanh âm vang lên:”Ồn ào quá, uống rượu cũng không yên tĩnh, muốn ồn liền ra ngoài ồn”.

Người nói chính là Doanh Thiên, nge được Doanh Thiên nói, Tuyết Ngạo Linh liền im bặt, nàng yên lặng ngồi lại chỗ mình không nói gì.

Hoàng Thiên Thái Tử giờ phút này mới nhìn về Doanh Thiên, hắn đánh giá một chút nam tử này. Thực lực chỉ là Linh Nguyên Cảnh, không có chút nào đáng để ý. Thế nhưng hắn lại cảm thấy nam tử này có chút không bình thường.

Trong thâm tâm, trực giác nói cho hắn biết, người này không dễ chọc, giống như là trải qua sinh tử một lần, khiến hắn không giống như lúc trước lỗ mãng hành động.

Hoàng Thiên Thái Tử hít sâu một hơi chậm rãi hỏi:”Không hay các hạ là..?”.

Doanh Thiên ngắt lời:”Là ai ngươi cũng đừng hỏi, không có việc liền ra chỗ khác, đừng phiền ta uống rượu”.

Thấy được đối phương một chút nể mặt mình cũng không có, Hoàng Thiên Thái Tử mặt mo đung là có chút nóng lên. Hắn có chút không tin tà, liền đưa tay hướng Doanh Thiên chộp tới nói:”Ta chỉ là muốn cùng các hạ nói chuyện, không cần thiết như vậy không nể mặt chứ”.

Tiếc là tay của hắn chưa có chạm tới Doanh Thiên liền bị một bàn tay khác giữ lại, xuất thủ là Ma Âm, nàng lạnh lẽo nói:”Công tử nhà chúng ta để cho ngươi cút, người liền cút, nói nhiều nhue vậy làm gì”.

Bên cạnh đó Tử Nghiên cũng tiếp lời:”Nếu là rời đi, còn có thể nhặt về một cái mạng, không cần thiết chết uổng phí như vậy”.

Trần trụi coi thường, đây là trần trụi coi thường hắn, thế nhưng là lúc này đây Hoàng Thiên Thái tử nhận ra một cái vấn đề nghiêm trọng, vừa rồi hắn động thủ mặc dù không phải toàn lực, thế nhưng là cũng không phải người bình thương có thể ngăn cản hắn, vậy mà nữ tử kia chỉ hời hợt liền có thề chặn lại hắn bàn tay. Càng chết là, hắn giờ mới nhận ra, ngoài cái nam tử Chỉ có Linh Nguyên Cảnh kia, vậy mà hắn nhìn không thấu bất cứ ai trên bàn này, bao quát tiểu nữ hài cùng với con gấu nhỏ kia. Bọn hắn hoàn toàn là một đoàn mê vụ. Hắn nhìn không thấu.

Nghĩ tới đây hắn cho rằng, trên người bọn họ là có che giấu tu vi đồ vật, thế nhưng là dựa vào vừa rồi Ma Âm ra tay, hắn có thể biết thực lực của nàng tuyệt không dưới hắn.

Thực tế Hoàng Thiên Thái Tử tu vi đã đạt tới Linh Hoàng cảnh trung kỳ, trong phàm nhân chính thức đã là một tôn cường giả. Về phần Ma Âm tu vi đã đạt tới Linh Đế Cảnh, bởi vì nàng tiếp nhận Cửu Diệu Thánh Tôn truyền thừa nên tu vi tăng mạnh một đoạn. Thể chất của nàng cũng được đề cao, vì thế tốc độ tu luyện của nàng cũng nhanh hơn trước nhiều lần.

Trong lúc bầu không khí ngưng trọng này, một tiếng cười nhạo vang lên:”Ta cứ tưởng thái tử đi đâu, hoá ra là ở đây trêu hoa nghẹo nguyệt nha”.

Lên tiếng chính là Vũ Văn Thượng Thanh, bởi vì một tên thủ hạ lên bẩm báo và cũng vì muốn xem trò vui nên hắn mời Tuệ Tĩnh Công Chúa cùng xuống tầng 9 xem náo nhiệt.

Nge được Vũ Văn Thượng Thanh trào phúng, lại trông thấy Tuệ Tĩnh Công Chúa đang nhìn, Hoàng Thiên Thái Tử liền lấy lại phong độ của mình cười nói:”Vũ thiếu chủ nói vậy là không đúng, ta chỉ là muốn bao toàn bộ tầng 10 cùng 9 để chúng ta được yên tĩnh, thế nhưng là mấy vị này lại không chịu cho nên ta mới thương lượng với họ mà thôi”.

Vũ Văn Thương Thanh trực tiếp nói ra:”Đối với mấy cái phàm nhân cần gì phải thương lượng, trực tiếp ném bọn hắn ra ngoài, hay là thái tử trông thấy các nàng có chút nhan sắc liền động lòng”.

Nge được vậy Hoàng Thiên Thái Từ vội đáp:”Ha ha, chúng ta là người có thân phận, thế nào cũng không thể cùng các cô nương động thủ được chứ, không lẽ Vũ Thiếu Chủ muốn động thủ sao”.

Vũ Văn Thượng Thanh cười khẩy,:”Có gì không được, người đâu, đuổi mấy cái ngừoi kia ra ngoài”.

“Chậm đã”. Tuệ Tĩnh Công Chúa ngắt lời. Nàng nói tiếp:”Bọn họ là ở đây ăn uống, chúng ta không có quyền đuổi họ đi, Vũ Thiếu Chủ muốn cậy mạnh cũng không khỏi hơi quá mức, dù sao đây cũng là Bách Hoa Lâu”.

Nge được Tuệ Tĩnh Công Chúa nhăc nhở. Vũ Văn Thượng Thanh con mắt có chút phát lạnh, hắn bây giờ mới nhận ra mình bị Hoàng Thiên Thái Tử hố, dù sao trước mặt Tuệ Tĩnh Công Chúa cũng nên điềm đạm phong độ, hắn như vậy hành động liền đã mất điểm trong mắt công chúa. Nghĩ tới đây hắn nhìn Hoàng Thiên Thái Tử con mắt càng âm trầm hơn.

“Quá ồn ào, các ngươi hai cái tiểu tử muốn trước mặt gái sĩ diện liền cút ra chỗ khác, đừng ở đó làm phiền ta uống rượu”. Lên tiếng là Doanh Thiên, quả thật là hắn muốn yên tĩnh uống rượu, thế nhưng là đám người này cứ nheo nhéo bên tai khiến hắn cảm thấy bực bội.

Nge được Doanh Thiên thanh âm, đang nhai nhồm nhoàm Nguyệt Nhi cũng gật gù nói:”Nhúng nhó, các nhười,,,,ực ực, nhác nhười mau đi đi, nhánh nhàm chư tôn nhổi giận.. nhoàm nhoàm... sẽ chết đoá”. Bởi vì vừa ăn vừa nói khiến nàng thanh âm có chút khó nge.

Trông thấy một cái thanh niên chỉ có Linh Nguyên Cảnh cùng một cái tiểu hài nữ khinh thường mình như vậy. Vũ Văn Thượng Thanh liền nổi giận lạnh giọng quát:” Tên kia, ngươi đây là muốn chết”.

Hắn vừa rồi bị Hoàng Thiên Thái Từ hố một vố khiến hắn rất tức giận, giờ lại bị người ta khinh thường, cái này khiến hắn bão nổi.

Bên kia Hoàng Thiên Thái Tử thì cười thầm, hắn muốn mượn tay Vũ Văn Thượng Thanh thăm dò một chút đám người này thực lực.

.....

Giải thích 1 chút. Bách Hoa Lâu mỗi tầng đều có lỗi đi riêng, không nhất thiết là phải đi từ tầng dưới qua các tầng mới có thể lên tầng cao nhé.