Nguyên Tội Dụ Người Vào Địa Ngục

Chương 18: Mạnh Khương Nữ Tới Tìm Người Thân



Ba ngày này, Cố Lương Sanh nằm ở trên giường dưỡng bệnh, ngoại trừ mỗi ngày phải uống thuốc đông y và tới một lần bôi thuốc làm mặt đỏ tim đập nhanh thì hắn sống rất thoải mái, áo đến đưa tay cơm đến há miệng.

Doanh Chính thương tiếc thân thể của hắn, buổi tối ngủ cũng chỉ là ôm hắn, không dám vượt qua giới hạn nửa bước. Vui mừng chính là, Doanh Chính cũng không muốn đi sủng hạnh mỹ nhân mà Cô Tô quận trưởng dâng lên. Nếu không, Cố Lương Sanh không dám hứa chắc Doanh Chính sẽ không xảy ra chuyện gì.



Bên này Cố Lương Sanh sống thoải mái, bên kia đạo sĩ Lô Sinh thân như ở địa phủ vừa nôn nóng lại thống khổ, đan dược một lần lại một lần mà thất bại tan rã hết thảy tự tin của hắn, càng làm hắn hỏng mất chính là, hắn liền viên thuốc đơn giản cũng chế không ra. Bất đắc dĩ, đành phải dùng viên thuốc mua được ở y quán, lại ở bên ngoài bọc một tầng thuốc bột, chỉ mong có thể lừa bịp qua mắt thái y.

Triệu Cao phái người tại mọi thời khắc nhìn chằm chằm đạo sĩ Lô Sinh, thấy bên kia không có động tĩnh gì, cũng không vội vã, là lừa hay là con ngựa dắt ra liền sẽ biết.

____Nhà họ Cố____

Mạnh Khương Nữ rán xong dược đưa đến trước giường Cố lão thái thái, tỉ mỉ mà đút nàng uống thuốc. Cố lão thái thái uống hết thuốc, run rẩy mà nằm lại trên giường, trên mặt tràn đầy thần sắc bệnh tật: "Hỏi thăm thế nào rồi? Có tin tức của Sanh hay không?"

Từ ngày ấy Cố Lương Sanh bị Doanh Chính mang đi, Cố lão thái thái không chịu nổi đả kích, bệnh nặng một hồi, nằm lâu trên giường bệnh, thuốc đều uống vài thang, cũng không thấy khoẻ. Đại phu nói, lão thái thái đây là tâm bệnh, hơn nữa nàng tuổi tác đã cao, nếu là tiếp tục như thế, e sợ tình huống sẽ nguy hiểm. Vừa nghe lời này, Mạnh Khương Nữ gấp không được, đối Doanh Chính càng là hận thấu xương, một cái gia đình bình thường, cũng bởi vì y hoang dâm vô độ trở nên tan tành, điều này nàng làm sao có thể chịu?

Nàng dựa vào một lòng đầy thù hận mấy lần chạy đến hành cung muốn gặp Cố Lương Sanh, thế nhưng mỗi lần điều bị thị vệ đuổi ra ngoài, bọn họ thậm chí tuyên bố, nếu như nàng còn dây dưa, sẽ bắt nàng vào nhà giam. Mạnh Khương Nữ không còn cách nào, đành phải trở về. Mỗi lần về nhà thấy dáng vẻ mong đợi của Cố lão thái thái, nàng tâm lý càng ngày càng dày vò khổ sở. Nàng nghĩ đi tìm Cô Tô quận trưởng, nhờ hắn giúp đỡ, thế nhưng mỗi khi cầu kiến, người trông cửa đều nói quận trưởng đang bận, không rảnh gặp nàng. Nàng cũng nghĩ tới đưa tiền, mà bọn hắn cầm tiền, thái độ vẫn như cũ. Mạnh Khương Nữ hận mình không thể vượt nóc xuyên tường, bay vào hành cung nhìn Cố Lương Sanh đến cùng thế nào rồi.

"Vẫn không có à!" Nhìn thấy Mạnh Khương Nữ do dự không nói, Cố lão thái thái liền biết đến kết quả, đôi mắt vẩn ** chảy ra nước mắt, gầy gò thân thể run rẩy không ngừng: "Đáng thương cho con của mẹ, cũng không biết thế nào rồi? Con của mẹ..."



"Mẹ --" Mạnh Khương Nữ tiến lên cầm chặt tay Cố lão thái thái, bi thương nói: "Mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ gặp được Lương Sanh. Mẹ đừng khóc, lại khóc, đôi mắt sẽ không tốt. Lúc Lương Sanh trở về thấy mẹ như vậy chẳng phải là đau lòng muốn chết!"

Nghe vậy, Cố lão thái thái tay run run lau nước mắt, khàn tiếng nói: "Đúng đúng đúng, nếu để Sanh thấy, nhất định sẽ đau lòng. Mẹ không khóc, mẹ không khóc."

Mạnh Khương Nữ đau xót, nghiêng đầu lén lút lau nước mắt, nàng khịt khịt mũi, bảo đảm trên mặt mình không có dáng vẻ vừa khóc, nói với Cố lão thái thái: "Mẹ, chờ con hầu hạ mẹ ăn cơm trưa xong, lại đi hành cung một chuyến, xem có thể đưa thị vệ một ít tiền, cho con vào gặp Lương Sanh."

Cố lão thái thái gật gật đầu, dặn dò: "Lúc đi, con nhớ mang theo nhiều tiền một chút."

Mạnh Khương Nữ gật gật đầu: "Mẹ, con đã biết."

Hầu hạ Cố lão thái thái ăn cơm trưa xong, Mạnh Khương Nữ xin nhờ hàng xóm giúp nàng chăm sóc cho Cố lão thái thái, liền giấu bạc vụng trong áo rồi vội vã mà đi tới hành cung.

Trước cửa hành cung, hai tên thị vệ uy phong lẫm lẫm eo mang đao kiếm, dáng người kiên cường, mặt nghiêm nghị mà đứng. Mạnh Khương Nữ cẩn thận đánh giá, phát hiện hai người này cũng không phải thị vệ mấy lần trước nàng gặp, nàng cũng không để ý việc này, liền trực tiếp đi tới, mở miệng cầu khẩn nói: "Hai vị đại nhân, tôi là chị dâu của Cố thị Lương Sanh, mẹ chồng tôi bị bệnh liệt giường, muốn gặp mặt tiểu thúc, có thể hay không nhờ hai vị đại nhân giúp một chút, giúp tôi gặp được tiểu thúc." Nói xong nàng từ trong lồng ngực lấy ra bạc vụn, nhét vào trong tay bọn họ.

Cửa lớn hành cung bất kể là quan lớn gì, muốn đi vào cũng phải thông qua thị vệ giữ cửa thông báo. Người nhét bạc cho bọn họ tự nhiên sẽ không thiếu, dĩ nhiên là nuôi lớn khẩu vị của bọn họ, Mạnh Khương Nữ cho bọn họ bạc nhét kẽ răng còn chưa đủ, nếu không phải nàng nhắc tới Cố Lương Sanh, hai người liền đem nàng đuổi ra ngoài.

Một người trong đó tỉ mỉ quan sát Mạnh Khương Nữ: "Ngươi nói ngươi là chị dâu của thị quân?"

Nghe đến thai chữ thị quân, trong lòng Mạnh Khương Nữ chấn động, nghĩ tiểu thúc ở trong cung sống không quá khổ, nàng liền vội vàng gật đầu, trả lời: "Đúng, tôi là chị dâu của Lương Sanh, chỉ vì mẹ chồng bệnh nặng trên giường, trong lòng vạn phần thương nhớ tiểu thúc, mới nhờ tôi tới tìm tiểu thúc, chỉ hy vọng hai vị đại nhân thương xót, giúp ta gặp được tiểu thúc."