Nguyệt Hàn

Chương 12: Tô Vân Thành và thu đồ



Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt Hy lên ngựa, y sờ nhẹ đuôi tóc của mình. Y nhận ra tu vi càng cao, y càng cảm thấy mình kỳ lạ.

Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ lôi long trong người, phượng mâu khẽ câu, y nhìn lên trời rồi lại cúi đầu nhìn đường.

Nhóm kia đi xe ngưa người cưỡi ngựa, Thẩm Nguyệt Hy không thích đồng hành cho lắm nên thúc ngựa đi trước.

Thẩm Nguyệt Hy ẩn đem tu vi chỉ lộ ở mức kim đan kỳ, vừa vặn không cao không thấp.

Thẩm Nguyệt Hy còn chưa tới được đã phải đi xử ly công việc, ngựa bị thu lại trong túi Càn Khôn, Thẩm Nguyệt Hy ngự kiếm rời đi.

Hoài Tẫn suy tư một chút rồi cất tiếng "Chủ nhân, ngài không muốn ngự ta à?".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Không, ngươi phế lắm".

Hoài Tẫn: "..." Haha, ít nhiều ta cũng là thần khí đấy.

Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận được gì đó, sau đó mơ mơ hồ hồ nhặt được 1 tiểu tử, Thẩm Nguyệt Hy ma xui quỷ khiến nhận đối phương làm đồ đệ.

Y khi hoàn hồn: "?" Hả?

Thẩm Nguyệt Hy nhìn đồ đệ, còn đã ký đồ đệ khế, y sững người, bản thân làm ma gì vậy???

Thẩm Nguyệt Hy run nhẹ, sau đó hỏi "Con tên gì?".

Tiểu hài tử 6 tuổi lên tiếng "Minh Ngự". Thẩm Nguyệt Hy sờ đầu tiểu tử này, y nhớ lại một chút, ban nãy tới đó vì cảm nhận có gì đó sai sai, tiểu tử này bị người xem là ma tu muốn giết vì mắt xú tiểu tử này màu đỏ.

Thẩm Nguyệt Hy vươn tay sờ nhẹ đầu nó, sau đó nói "Sau này gọi ta là sư tôn".

Minh Ngự run nhẹ rồi vùi đầu vào lòng y. Thẩm Nguyệt Hy bây giờ thở dài, bế tiểu hài lên ngựa, sau đó lên đường đến Tô Vân Thành. Khi đi vào trong, là cảnh náo nhiệt, linh thú, khí giới rất nhiều.

Thẩm Nguyệt Hy vào một khách trạm, đặt 1 phòng thượng hạng, sau đó y đứng ở ngoài chờ đợi, Hoài Tẫn trên tay, y cúi đầu nhìn nó "Ta cảm nhận được thiên ý và trận pháp".

Hoài Tẫn giả khốc không đáp.

Thẩm Nguyệt Hy nhẹ nhàng nhảy lên nóc khách quán, y điềm tĩnh nói "Lôi kiếp thân cận ta, thiên địa nhật nguyệt bị ta hấp thụ, không chịu lôi kiếp, nhân quả sạch sẽ lại ít ỏi, tiên khí nhận chủ quá nhanh".

Thẩm Nguyệt Hy rút kiếm khỏi vỏ, y nhìn lưỡi kiếm phát ra ánh sáng, y vuốt nhẹ lưỡi kiếm, thân kiếm rung lên ong ong sau đó như tan vỡ.

Thẩm Nguyệt Hy cười cười, Hoài Tẫn tan vỡ hoàn toàn hình thành một thanh kiếm khác có dáng vẻ tương tự, minh nguyệt phản phất bên trên đang quấn lấy hoa hồng băng. Y rũ mi xuống "Hoài Tẫn...".

Thẩm Nguyệt Hy phân hồn tới một nơi khác, y đứng trên khách trạm, ngắm nhìn một nhà Cửu Tần Phong lịch sử đen. Thẩm Nguyệt Hy lười biếng nhìn họ bên dưới. Thẩm Nguyệt Hy đã biết thân phận của mình, nhưng vậy thì sao? Không ai có thể cản y về nhà.

Thẩm Nguyệt Hy phân thần đáp xuống nhẹ nhàng nhìn mấy vị kia, y khẽ vươn tay "Ừm, ta muốn lấy lại thần khí".

Tiêu tông sư: "..." Ủa, sao lại vào đây?

Tiêu tông sư nghi hoặc "A, cái gì?".

Thẩm Nguyệt Hy dựa theo ký ức rồi nói "Mạch Vân". Tiêu tông sư ngờ vực "A, là gì?".

Thẩm Nguyệt Hy quay nhẹ sáo ngọc "Sáo của ta, làm rơi, là thần khí xem nhân quả".

Quý Hành khẽ nhíu mày, Tiêu tông sư cũng vậy "Hm? Không phải là đồ kia của...".



Thẩm Nguyệt Hy im lặng, Tiêu tông sư nhớ tới lôi kiếp thân mật cọ nhẹ đối phương, vừa nhìn là biết không phải người bình thường rồi.

Tiêu tông sư nói "Đồ bây giờ không ở trong chỗ ta, sẽ có ngày đem nó đến Vân Bách Tông được chứ?".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu "Ân, ta đưa các ngươi phá ảo cảnh".

Tiêu tông sư: "?".

1 vị tông sư chuyên về trận pháp: "..." Không phải trận này không thể phá à?

Sau đó Thẩm Nguyệt Hy rút kiếm, Hoài Tẫn phát ra ánh sáng bạc, một kiếm chém nát ảo cảnh, Thẩm Nguyệt Hy cũng hồi thần đi xuống khỏi nóc nhà, đi vào xem Minh Ngự đã thay y phục xong xuôi. Tiểu hài tử còn nhỏ chưa biết mặc cẩn thận, Thẩm Nguyệt Hy đi tới giúp nó mặc tốt trang phục.

Minh Ngự là thiên linh căn, rất tốt để tu luyện a. Thẩm Nguyệt Hy nhìn đứa bé này, tâm cảnh chưa vững, không thể tu luyện, bằng không sẽ nhập ma.

Y dù biết bản thân là ai, nhưng ký ức quá ít, haiz. Thẩm Nguyệt Hy dỗ bé sau đó hôm sau đi tìm Mặc tông sư học nghệ.

Thẩm Nguyệt Hy cảm nhận được lôi kiếp ở phương xa, sau đó tán đi, lôi kiếp kia tản đi trước khi đánh vào Mạch Vân. Thẩm Nguyệt Hy thở dài, phiền não, rốt cuộc bao giờ y mới có thể an ổn tu luyện đây, phải học nghệ mới được!

Thẩm Nguyệt Hy sẽ không dại dột nói thân phận mình ra, bằng không sẽ dính nhân quả mạnh mẽ, như vậy thì còn khuya mới về được nhà. Thẩm Nguyệt Hy sống chết không muốn, đứng càng cao gánh nặng càng nhiều, y muốn về nhà!!!

Thẩm Nguyệt Hy đi tìm Mặc tông sư học khí giới với đồ đệ nhà mình 2 năm. Tiểu Minh Ngự 8 tuổi đã mở lòng hơn, nhưng em nó cứ nghĩ sư tôn nhà mình là phàm nhân.

Thẩm Nguyệt Hy: "?" Ta là phàm nhân à? Đúng rồi ta là phàm nhân.

Thẩm Nguyệt Hy dẫn tiểu đồ đệ đi ngao du thiên hạ, cho bé nó ăn khố rồi dạy bé con nhà mình cách tu luyện.

Tiểu Minh Ngự có căn cơ, 9 tuổi đã nhập đạo, tiến vào luyện khí kỳ tầng một. Thẩm Nguyệt Hy gật đầu sau đó dạy dỗ bé "Vi sư chỉ là phàm nhân, A Ngự phải cố gắng tu luyện bảo vệ sư tôn nhé?".

Tiểu Minh Ngự gật đầu bảo đảm "Vâng sư tôn".

Thẩm Nguyệt Hy mỹ tư tư đi chế tạo con rối, đặt tên là Giới Cơ Lâm sau đó lại dắt bé đo tìm con trai của Lưu thẩm là Lưu Đại Kiến, ngũ linh căn tu vi luyện khí tam tầng. Ừm, Thẩm Nguyệt Hy nói chuyện một chút.

Lưu Đại Kiến cười cười ánh mắt buồn bã "Ta chỉ muốn cố gắng làm việc để giúp phụ mẫu bớt khổ mà thôi".

Thẩm Nguyệt Hy chống cằm nghe hết, Lưu Đại Kiến tu vi thấp, làm phục vụ cho một khách quán cũng không được nhiều tiền, vì vậy Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ một chút.

Y lên tiếng "Không bằng ta thuê ngươi? 1 tháng một viên linh thạch trung phẩm".

Lưu Đại Kiến ngơ ngác, 1 viên linh thạch trung phẩm là bằng 1000 viên linh thạch hạ phẩm. Cái này là rất nhiều tiền đấy.

Lưu Đại Kiến nhìn linh thạch trên bàn, Thẩm Nguyệt Hy nói rõ làm Giới Cơ Lâm. Thẩm Nguyệt Hy dựa vào ký ức đi thu mỏ linh thạch nên y giàu vô cùng, sợ gì không đủ tiền?

Thẩm Nguyệt Hy dạy Lưu Đại Kiến làm Giới Cơ Lâm, dạy mấy hôm thì ổn, 2 người làm kiếm tiền, Thẩm Nguyệt Hy tỏ vẻ nuôi đồ đệ mệt lắm. Sau đó túm cổ Lưu Đại Kiến về.

Thẩm Nguyệt Hy muốn quay về Vân Bách Thánh Tông, ở Tô Vân Thành một năm là mệt rồi. Thẩm Nguyệt Hy lười biếng định đi mua linh thú, tới chợ linh thú mua thú cưỡi. Tô Vân Thành chuyên về khí giới cũng có thú cưỡi, nhưng y chợt nhớ ra, ồ, bản thân là một phàm nhân, một người y sĩ.

Thẩm Nguyệt Hy bỏ nhìn sáo ngọc ngọc trên tay, trên thân sáo đã phát sáng hai chữ Mạch Vân. Thần khí bị hủy vào năm trước, là khí linh hủy đi dẫn tới thiên phạt. Thẩm Nguyệt Hy ngày đó cũng nhận ra sáo ngọc bình thường của mình thay đổi thành thần khí. Y rũ mi xuống, cả tam giới có 4 thanh thần khí, 13 tiên khí, 12 hung khí. Thẩm Nguyệt Hy cười lạnh, là 12 tiên khí, 5 món thần khí.

Y trong tay cầm 2 món thần khí, một món linh khí, ha, đúng là thú vị.

Mạch Vân sớm muộn cũng sinh ra linh trí mà thôi.

Thẩm Nguyệt Hy để sáo ngọc bên hông, y quay người đi thuê xe ngựa, nghèo đến không có gì rồi, haiz.

Minh Ngự cũng rất ngoan, Thẩm Nguyệt Hy cũng an tâm, y cẩn thận dạy Minh Ngự luyện kiếm, Thẩm Nguyệt Hy nhận ra Minh Ngự khá giới kiếm thuật, nhưng khí giới thì nát quá mức, y trầm mặc vỗ nhẹ đầu đồ đệ "Ngoan".



Lưu Đại Kiến ở ngoài đánh xe ngựa về thôn Quang Huy, có gặp đạo tặc, Thẩm người phàm vui vẻ cho đồ đệ mình ra đánh nhau.

Lưu Đại Kiến nhìn mà lúng túng "Công tử, vậy có ổn không?". Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Ổn".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Ta ít nhiều cũng là đệ tử Vân Bách Thánh Tông, đồ nhi của ta, họ dám đụng?".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, bé Minh Ngự 9 tuổi đánh xong người thì lên xe, được Thẩm Nguyệt Hy đút đan dược trị thương, y nhìn Minh Ngự khôi phục lại, sau đó ngoan ngoãn nằm một chỗ nghỉ ngơi.

Hành trình mất 1 tháng thời gian, lần này Thẩm Nguyệt Hy không la cà, tới thôn Quang Huy, Lưu Đại Kiến chạy tới, mùa hạ rồi.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi hỏi "A Ngự, muốn đi gặt lúa không?". Minh Ngự ngơ ngác rồi khẽ gật đầu. Thẩm Nguyệt Hy nuôi bé 3 năm, bán hành cho bé nhiều nhất là dạy chữ và luyện kiếm. Thẩm Nguyệt Hy đi xuống, y tháo áo choàng của mình, bạch y thiếu niên cẩn thận vén tay áo rồi đi xuống dưới, sau đó qua gặt lúa với mọi người, lần này là Thẩm Nguyệt Hy dạy Minh Ngự gặt lúa, bé thấy rất mới mẻ.

Lưu thẩm ôm con trai, lại nhìn qua bên kia hai sư đồ nhà kia đang gặt lúa. Thẩm Nguyệt Hy như cũ dáng vẻ mỹ thiếu niên 18 tuổi. Dịu dàng lại lịch thiệp dạy đồ đệ.

Sau khi gặt lúa xong, mọi người đi nghỉ, bạch y của Thẩm Nguyệt Hy cũng dính bùn, tay chân lấm lem. Minh Ngự mặc bộ huyền y cũng chú ý qua "Sư tôn".

Thẩm Nguyệt Hy cười nhẹ, y đi rửa tay nơi con đê nhỏ. Minh Ngự học theo.

Lưu Đại Kiến lâu ngày không về nên mọi người đều nói rất hăng, sau Lưu Đại Kiến kể việc mình sau sẽ không đi nữa mà ở đây làm việc giúp Thẩm Nguyệt Hy, người dân mới ồ lên.

Thẩm Nguyệt Hy đi rửa tay về, Lưu thẩm nói "Tiểu Thẩm à, cảm ơn con".

Thẩm Nguyệt Hy cười cười, y lấy Giới Cơ Lâm ra sau đó nói "Lưu thẩm, thứ này là thứ con sẽ làm, về bản vẽ và linh kiện con đã gửi tới Tô Vân Thành, sau này ngoại trừ việc làm ruộng, con muốn thuê mọi người hỗ trợ chế tạo, xem như làm việc, bán được thì 3 thành mọi người sẽ giữ, còn lại 7 thành sẽ là Vân Bách".

Trưởng thôn lúng túng "Tông sư, ngài định sẽ thuê bao nhiêu, và giá cả?".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, y nói "10 khối linh thạch hạ phẩm 1 tháng, còn về Lục Giới Lâm thì bán 1 con 2 linh thạch hạ phẩm, con sẽ vẽ trận pháp ở bên trong nó, khi mọi người làm xong thì để bùa chú vào, Đại Kiến sẽ chỉ dẫn, nếu mọi người muốn làm thì con sẽ đặt nguyên liệu về".

Trưởng thôn khó xử nói "Đồ kia đắt không?". Y khẽ nói "Giá cả bình thường, 1 khối là đủ mua, quý ở pháp trận mà thôi".

Thẩm Nguyệt Hy cười một chút, Lưu Đại Kiến muốn nói thì Thẩm Nguyệt Hy cười nhẹ "Mọi người để tối bàn bạc ạ, bây giờ ta muốn dẫn đồ đệ quay về, Giới Cơ Lâm có thể giúp mọi người canh chừng mấy thú hoang hay ma khí, yêu tu có hại, còn về con này, đem tặng Lưu thẩm, cảm ơn thẩm dạy con cách gặt lúa".

Lưu thẩm cười cười, sau đó nói "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi".

Thẩm Nguyệt Hy nói "Về khởi động, thẩm thấy cái nút sau cổ nó chứ? Khi ấn vào sẽ hoạt động, về cơ bản Giới Cơ Lâm hoạt động được tầm 10 năm, chỉ cần bổ sung 1 viên linh thạch hạ phẩm để quy trì năng lượng là được".

Thẩm Nguyệt Hy mở lõi ở trước có 1 viên linh thạch hạ phẩm, y đóng lại, Lưu thẩm ấn thử, Giới Cơ Lâm không còn là một con rối nhỏ mà là một con rối lớn bằng 1 người đàn ông, còn biết nói.

Thẩm tổng từng làm giám đốc của công ty trí tuệ nhân tạo AI khẽ cười nhẹ.

......................

Tiểu kịch trường.

Tiểu Minh Ngự cao hứng vô cùng: "Sư tôn đồ nhi nhập đạo rồi, đồ nhi nhất định bảo vệ sư tôn!"

Thẩm Nguyệt Hy đang ngồi lắp tay Giới Cơ Lâm khẽ gật đầu "A Ngự giỏi lắm, bảo vệ sư tôn nhé".

Tiểu Minh Ngự sau này xù lông đá sư đệ nhà mình "Sư tôn, người không được bị tên kia dụ dỗ!".

Thẩm Nguyệt Hy cẩn thận sửa vạt áo "Ân, vi sư biết".

Tiểu đồ đệ thút thít nước mắt : QAQ