Nguyệt Quang

Chương 3



11

"À ha, đúng dịp ghê."

Trước mắt tôi bỗng tối sầm, tôi cố ngăn bản thân che mặt bỏ chạy, rề rà nhếch môi nở một nụ cười cứng đờ.

Toi đời, người đẹp tốt bụng Giang Tư Dữ phen này vì tôi mà khó giữ được thanh danh trong sạch rồi.

Uhuhu tôi có tội.

Nói hươu nói vượn hai lần, lần nào cũng bị chính chủ bắt quả tang.

Lần này còn bị bao nhiêu người nghe thấy như vậy, tôi ước gì có cái kẽ nẻ nào để chui xuống.

"Giấu đủ kín nha, ở bên nhau lúc nào thế?"

"Ngọt ngào quá đi à, anh Giang ơi em cũng muốn quấn quít ~"

Có người cười hì hì trêu ghẹo.

Giang Tư Dữ đưa cuốn sổ trong tay cho người bên cạnh.

Sau đó cậu ấy liếc qua người còn chưa tỉnh táo lại sau chiêu pháo miệng của tôi, Lương Nhất Châu, rồi thong thả đi tới.

"Kiều Di, bây giờ cậu rảnh không?"

"Có." Tôi không dám ngẩng đầu nhìn cậu ấy, đáp với giọng khô khốc.

......

Ve kêu ồn ào, bóng cây râm mát.

Tôi đi bên cạnh Giang Tư Dữ, thỏ thẻ nói xin lỗi.

"Bạn học Giang, tôi có lỗi với cậu. Cậu yên tâm, tôi sẽ làm sáng tỏ."

Vành tai của Giang Tư Dữ còn chưa hết đỏ.

"Không sao, không cần thanh minh đâu."

Cơn gió thổi qua, cuốn theo giọng nói ôn hòa và mùi hương dễ chịu trên người cậu ấy.

Không giống mùi hoang dã nồng nàn của loại nước hoa trai đểu ưa dùng mà Lương Nhất Châu hay xịt, Giang Tư Dữ toả ra một thứ hương tươi mát ngọt ngào.

"Hả?" Tôi khẽ giật mình.

12

"Ý của tôi là đâu thể có lỗi với ly kem cậu mời tôi được, tôi cần phải phối hợp với cậu chứ." Giang Tư Dữ giải thích.

Cậu ấy thật sự quá tốt huhuhu…

Tôi lại ra sức cảm thán Giang Tư Dữ là người đẹp lương thiện trong lòng một lần nữa.

"Cám ơn cậu, bạn học Giang. Nhưng mà tôi không muốn làm ảnh hưởng đến cậu. Cậu yên tâm, sau này tôi cam đoan không dám tái phạm đâu."

Tôi khép ngón tay giơ thẳng tắp lên trời thề thốt.

Giang Tư Dữ không nói gì mà trầm tư một lát. Đột nhiên cậu ấy dừng bước, cúi đầu chăm chú nhìn tôi. Giọng nói rất nhẹ, mang theo chút tủi hờn vang lên:

"Meme tôi gửi rất xấu xí rất ghê tởm à?"

Há? Cái gì cơ?

Tôi lại sững sờ.

Lơ ngơ lóng ngóng lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mở Wechat, tôi chỉ thấy khung trò chuyện của mình và Giang Tư Dữ có mấy tin nhắn từ ngày kết bạn…

Cậu ấy: [Tôi là Giang Tư Dữ khoa Luật.]

Tôi: [Tôi là Kiều Di khoa Công nghệ thông tin.] kèm theo meme tổng giám đốc bá đạo cười nguy hiểm ‘Chào em’.

Gần nửa giờ sau, cậu ấy trả lời bằng một meme chó con vẫy tay ‘Xin chào’.

Tôi: [Đừng có gửi mấy thứ xấu xí ghê tởm cho tôi nữa!]

Cứu! Trời đất ơi, hiểu lầm này ai thấu giùm tôi!!!

Khi đó tôi đang tức đến nổ não.

Đám anh em của Lương Nhất Châu chụp ảnh bóng lưng cô đơn sầu khổ mượn rượu tiêu sầu của anh ta gửi cho tôi.

Xì, giả vờ tình sâu với chả nghĩa nặng cái gì chứ.

Tôi buồn nôn, nóng nảy gõ xuống câu kia, sau đó chuyển tiếp một mạch cho mấy người trong danh sách liên hệ gần nhất.

Mắt tôi mù nên cũng gửi luôn cả cho Giang Tư Dữ.

13

"Không phải không phải! Tôi gửi nhầm đó! Cún con đáng yêu như này, không xấu chút nào!"

"Ghê tởm thì phải là cái meme tôi gửi mới đúng. Huhuhu bạn học Giang giỏi nhất quả đất, cậu tuyệt đối đừng để ý nhé."

Tôi đỏ ửng mặt, ra sức giải thích.

Cậu ấy ừ một tiếng, thả lỏng mặt mày: "Gọi tên tôi là được rồi."

Dừng một chút, cậu ấy nói thêm: "Con thỏ tai cụp trong avatar của cậu trông rất ngầu."

Má ơi, cậu ấy lại còn chú ý tới avatar của con nè.

Tôi được ưu ái mà hoảng hồn, mở mắt thật to hưng phấn đáp: "Đây là logo tôi vẽ cho ban nhạc của chúng tôi đó."

"Ban nhạc?"

"Đúng vậy, tôi lập một ban nhạc tên Lãnh Thố. Tôi đảm nhiệm vai trò hát chính, những thành viên khác đều là bạn học ở các khoa trong trường mình."

"Cậu giỏi ghê."

Được khen, hihi đương nhiên là mang ý tốt.

Tôi thuận miệng nói: "Nếu mà trường mình tổ chức một Lễ hội âm nhạc thì có phải tốt không, mọi người vừa được thư giãn xả hơi một chút, bọn tôi vừa hay cũng có cơ hội biểu diễn."

Giang Tư Dữ khẽ gật đầu, dịu dàng nói: "Ý tưởng này rất hay, tôi sẽ đề nghị với hiệu trưởng."

Cậu ấy nghiêm túc thật, tôi khóc chết mất thôi.

Chần chừ một lúc, tôi hỏi: "Hiệu trưởng liệu có mắng cậu không?"

"Không đâu, hiệu trưởng dễ gần lắm." Giang Tư Dữ cong môi cười khẽ, đôi mắt trong vắt sáng như sao.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy cười.

Cười xuyên thẳng tim tôi luôn.

Ahuhu ai biết người mang hình tượng thần tiên như Giang Tư Dữ thế mà có răng nanh nhọn nhọn xinh yêu cơ chứ.

14

Bài đăng hé lộ tin Giang Tư Dữ yêu đương trên diễn đàn trường đạt lượng truy cập cao khủng khiếp.

Người viết cho biết bọn họ bắt gặp bạn gái của hot boy họ Giang đang bị trai đểu quấn lấy. Tên trai đểu kia còn mở miệng kiêu ngạo nói muốn hơn thua với anh Giang.

Cô bạn gái sốt ruột bảo vệ người thương, bùng nổ năng lượng xả cho đối phương một trận vuốt mặt không kịp.

Rất nhiều bạn học nghe tin lập tức hành động, chạy đến dưới bài đăng hóng hớt.

[Cô nương mạnh mẽ thích tình yêu thuần khiết: Mố? Đại thần hết độc thân rồi á??? Tui giận tới mức xử sạch hai bát bún thập cẩm cay!!! /icon khóc lớn/ /icon khóc lớn/]

[Một chú sói phải ra cửa tám giờ sáng thôi mà: Tò mò chết tôi rồi! Đến cùng là yêu ai? Khoa nào? Tên gì?]

[Chị Trương chuyên sỉ lẻ trai mlem của đại học Giang AAA: Đang tra xét, báo sau!]

[Đầu giáo sư Lưu không có tóc: Tui ở hiện trường nè, nhưng tui không thể bật mí được, đã bị đương sự ra lệnh phải dán chặt mồm ~ /icon tinh nghịch/ /icon tinh nghịch/]

Nửa giờ sau, số lượng bình luận đẩy lên đến hơn một ngàn rồi người viết bài mới xuất hiện lần nữa, cập nhật tình hình…

[Sếp Giang không cho nói lung tung, người ta nhịn vất vả lắm đây này, chỉ có thể lộ ra từng này thôi.]

Tôi đang ườn ra trong phòng ngủ, nghe bạn cùng phòng thảo luận tưng bừng thì có hơi xấu hổ.

Giang Tư Dữ quả thật cân nhắc kỹ càng tất cả các mặt.

Vừa không vạch trần tôi khiến tôi khó xử trước Lương Nhất Châu, vừa bảo vệ danh tính để tôi không bị người ta đàm tiếu.

Sao mà cậu ấy tốt thế chứ.

Tốt đến mức tôi cảm động muốn khóc.

Tôi khụt khịt mũi, mở ra khung trò chuyện với cậu ấy. Do dự một hồi, tôi chân thành gửi một câu ‘Cảm ơn’ qua.

Rất nhanh, phía bên kia trả lời bằng một cái meme chó con tặng hoa.

Vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.

15

Không hiểu sao tôi tín nhiệm Giang Tư Dữ vô cùng, cứ cảm thấy Lễ hội âm nhạc sắp được tổ chức đến nơi rồi.

Dãy nhà cũ của trường có rất nhiều phòng học không sử dụng, tôi tìm thầy cô xin mượn một gian để tranh thủ cho ban nhạc tập luyện sau giờ học.

Tối hôm đó vừa mới bắt đầu tập chưa được nửa tiếng, cô nàng trà xanh Tiết Thuần hãm cành cạch kia lại liên tục gõ cửa bới lông tìm vết.

"Kiều Di, chúng tôi đang luyện đọc thơ diễn cảm ở phòng bên cạnh mà, các cô ồn ào như thế sao chúng tôi tập nổi?"

"Vậy cô đổi phòng đi, dù sao cũng là chúng tôi tới trước." Tôi đáp, không thèm nhấc mắt nhìn.

Bị cô ta cắt ngang mấy lần, chúng tôi cũng vơi mất hứng tập.

Các thành viên khác đi ăn cơm tối, tôi không đi theo mà ở lại một mình chỉnh âm cho nhạc cụ.

Tiết Thuần lại chạy sang chọc ngoáy tôi.

"Đèn đường hỏng rồi, lối đi bên ngoài toà nhà tối lắm đó. Một lúc nữa Lương Nhất Châu tới đón tôi, hay là cô đi cùng chúng tôi đi."

"Cô đang sủa cái gì đấy?" Tôi liếc cô ta một cái.

Không còn ai xung quanh nên Tiết Thuần cũng lười lá mặt lá trái, lạnh mặt.

"Kiều Di, cô có biết tôi rất ghét cô không? Tôi thích Lương Nhất Châu, nhưng mà cô chen ngang yêu đương với cậu ấy trước, hiện tại đã chia tay mà cậu ấy vẫn không thể quên được cô."

Tôi biết tỏng ý đồ của cô ta từ lâu rồi.

Lúc tôi vừa mới ở bên Lương Nhất Châu, cứ hẹn bạn bè ra ngoài chơi mười lần thì phải đến tám lần anh ta sẽ rủ Tiết Thuần theo.

Anh ta giới thiệu Tiết Thuần là anh em tốt của mình, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều.

Tôi thấy bọn họ không có hành động gì mập mờ nên tin.

Cho đến một lần chơi Truth or Dare, Tiết Thuần thua.

Có người hỏi cô ta có đang thích ai không, Tiết Thuần chỉ vào Lương Nhất Châu, cười, nói chính là anh ta.