Nhà Có Bốn Công Chúa

Chương 25: Núi bạch vân






Đến ngày khởi hành, đám người tụ tập tại nhà của Vương Uyển Nhi, tất nhiên không phải là biệt thự Minh Nguyệt, mà là một khu biệt thự ở ngoại thành Tần Thành.Đập vào mắt mọi người là một dãy dài máy bay, thuộc loại máy bay cỡ nhỏ, có lẽ chỉ chứa được 10-11 người gì đó.Ở đây có luôn cả đường băng, đang có mấy cái bay lên đồng thời có mấy cái hạ xuống.Một người đi xuống từ máy bay, thấy Vương Uyển Nhi liền đi ra chào hỏi."Uyển Nhi đấy phải không?" - người nọ lên tiếng"Chào chú Phong"- Uyển Nhi lên tiếng chàoMấy người Vương Thiên Quân cũng theo đó mà chào hỏiThì ra ông ấy là Vương Thiệu Phong, chú ruột của Vương Uyển Nhi, cũng là nhân vật số 2 của tập đoàn Hải Tú.Tập đoàn Hải Tú là một trong mười tập đoàn hàng đầu Thiên Long Quốc, thường xuyên đứng ở vị trí số 1, cũng đôi khi lên xuống nhưng chưa bao giờ rơi ra khỏi top 10 suốt mấy chục năm nay.Cha của Vương Uyển Nhi- Vương Minh Hải chính là chủ tịch tập đoàn Hải Tú.Tên của tập đoàn chính là tên ghép của Vương Minh Hải và vợ là Bạch Diệu Tú, cũng chính là mẹ của Vương Uyển Nhi.Vốn dĩ nhà họ Vương có tập đoàn Hùng Thịnh- giờ vẫn thuộc top 10 tập đoàn lớn nhất, nhưng chi của Vương Vô Sầu- ông nội của Vương Uyển Nhi là chi phụ, thế nên chỉ được chia một phần nhỏ cổ phần và thêm chút tài sản bên ngoài như đất đai hay tiền bạc.Vương Vô Sầu ban đầu làm việc ở tập đoàn Hùng Thịnh, cũng có vị trí rất cao, thế nhưng đến đời con là Vương Minh Hải và Vương Thiệu Phong thì chi chính của họ Vương đã nắm giữ hết những vị trí lãnh đạo cấp cao.Vương Minh Hải liền bán hết cổ phần ở Hùng Thịnh, cùng với vợ thành lập Hải Tú, Vương Thiệu Phong biết tin cũng bán hết cổ phần ở Hùng Thịnh để ra giúp anh trai.Tuy nói rằng cổ phần của hai anh em Minh Hải ở Hùng Thịnh rất ít, nhưng đối với người thường thì nó cũng là con số khổng lồ, cộng với sự giúp đỡ của Bạch gia và tài năng của hai anh em thì tập đoàn Hải Tú phát triển rất nhanh.Chỉ trong chục năm đã vươn lên đứng ngang hàng với chính Hùng Thịnh, đến giờ thì thường xuyên đứng trên Hùng Thịnh.Tất nhiên là hai tập đoàn không kinh doanh cùng một mảng nên không có chuyện Vương Minh Hải làm tổn hại lợi ích gia tộc.Hùng Thịnh thì kinh doanh chủ yếu là bất động sản còn Hải Tú thì đa dạng hơn, nhưng lợi nhuận chủ yếu đến từ sản xuất linh kiện điện tử.Đến tận bây giờ thì Vương Vô Sầu vẫn đang giữ cổ phần của Hùng Thịnh, ngoài phần chia cho hai anh em Minh Hải ra thì không hề bán đi dù chỉ một cổ phần.Vương Thiệu Phong nhìn thấy mấy người Liễu Hạ Vi thì cười, ông ta đã quá quen thuộc với họ, chả hơi xa lạ với mấy người Vương Thiên Quân nhưng cũng hoàn toàn không thất thó gì."Tiểu Uyển Nhi, cháu lại định đi đâu?"- Vương Thiệu Phong hỏi"Dạ, hôm nay chúng cháu đi núi Bạch Vân ạ?""Núi Bạch Vân? Ở đó mới xây biệt thự hay khách sạn 6 sao gì đó sao? Sao ta không biết?""Làm gì có, chúng cháu đi du lịch tự cung tự cấp nha."Nói rồi Uyển Nhi chỉ chỉ vào cái ba lô đang đeo, ra vẻ đắc ý.Vương Thiệu Phong nghe thấy thế thì cười to, dặn dò :"Được rồi, vậy các cháu đi đi, nhớ cẩn thận đấy."Hiển nhiên Vương Thiệu Phong không có niềm tin gì với cô cháu ngậm thìa vàng này của mình, thế nhưng Tống Gia Hân hay Liễu Hạ Vi thì ông ta có thể tin được.Tạm biệt Vương Thiệu Phong, cả đám người Vương Uyển Nhi liền lên chiếc máy bay được chuẩn bị sẵn.Nếu chỉ nhìn bên ngoài thì có thể xác định chủ nhân chiếc máy bay này rất giàu, vào trong rồi mới biết chỉ giàu thôi không đủ để miêu tả những gì họ thấy.Ngoài mấy người một là đã quá quen, hai là chính họ cũng không thua kém gì như Tống Gia Hân, Lâm Gia Hân, Liễu Hạ Vi, Hàn Diệp Vũ ra thì tất cả những người còn lại đều trố mắt ra.Đây chính là cung điện, không phải, là cung điện dát vàng, ừm, có lẽ miêu tả như thế khá ổn.Trong máy bay là một phòng rất lớn, có giường, có tủ, không khác gì một ngôi nhà bình thường, điều khác biệt có lẽ là do nó được trang bị những thiết bị tối tân nhất, đắt đỏ nhất.Có đến ba màn hình lớn trong phòng, có thể nhìn trực tiếp phong cảnh bên ngoài theo nhiều góc nhìn.Độ sắc nét thì khỏi phải bàn, dù là máy quay hay màn hình đều là tối tân nhất, nếu phóng to ra thậm chí còn nhìn được cả con sâu đang trốn trong lá cây, mà cái cây thì ở trong một khu rừng.Công nghệ này kiếp trước Vương Thiên Quân chưa từng thấy, hoặc có lẽ là do chưa từng được tiếp xúc với những người giàu như thế này ở kiếp trước chăng?Tốc độ di chuyển của máy bay cũng khỏi phải bàn, độ êm cũng là tuyệt đỉnh.Ngay khi mấy người Vương Thiên Quân còn chưa hết kinh ngạc thì máy bay đã đến núi Bạch Vân rồi.Tất nhiên máy bay không dừng ở đây nhưng cũng không quá xa, có lẽ cũng là ở một sân bay tư nhân của tập đoàn Hải Tú.Ngay khi xuống máy bay thì đã có người đón, họ dùng một chiếc xe rất dài như xe limo li mẩu gì đó ở kiếp trước của Vương Thiên Quân, kiếp này rõ ràng nó sẽ có cái tên khác rồi.Lái xe chỉ đưa nhóm Vương Thiên Quân đến chân núi Bạch Vân rồi rời đi ngay.Nhìn ở trên cao xuống thì núi Bạch Vân cũng không quá to, nhưng lúc này nhìn vào thì thấy nó dường như mênh mông vô tận.Đoàn người bắt đầu khởi hành, do sáng sớm đã ăn rồi nên họ lập tức lên núi ngay.Nhóm này thể lực rất chênh lệch, có thể nói một trời một vực, như Tống Gia Hân thì có thể nói đi cả ngày không mệt, còn nếu là Lâm Gia Hân thì đúng là đi năm phút nghỉ mười phút.Vương Uyển Nhi thì khỏe hơn một chút nhưng vẫn là quá tệ, còn Tô Phượng hay Lục Liễu thì gần như theo kịp được tiến độ.Cuối cùng thì Hàn Diệp Vũ cõng Lâm Gia Hân còn Liễu Hạ Vi thì đỡ Vương Uyển Nhi.Hai người Tô Phượng và Lục Liễu thì khi quá mệt sẽ được Tuyết Y với Cẩm Vân đỡ.Phải nói thể lực của Hàn Diệp Vũ cực kì tốt, dù cõng một người vẫn không tỏ ra mệt mỏi gì.Cuối cùng thì người đuối nhất chính là Điền Bá, những người yếu hơn hắn hoặc được cõng hoặc được đỡ, chỉ có hắn là tự dựa vào sức mình.Vốn dĩ thể lực của hắn không tồi, nhưng những người kia cứ đi băng băng, nếu không phải là người có thể lực cực trâu thì chắc chắn không chịu nổi.Tính hắn cũng sĩ diện, thấy Hàn Diệp Vũ cõng một người mà không kêu ca câu nào, thậm chí có mấy cô gái còn đỡ người khác, vậy nên hắn không thể thốt ra câu dừng lại nghỉ được.Cuối cùng hắn không đi nổi nữa, nằm vật ra thì mọi người mới ngơ ngác, sau đó cười ồ lên rồi dừng lại nghỉ một chút.