Nhà Có Chính Thê

Chương 127: Giám định thân tử



"Điều này là không thể nào!" Quách Dực ngồi ở trên ghế sa lon, tay trái gác ở trên tay vịn, lòng bàn tay dán chặt."Chú không có khả năng có con trai, chuyện này, Tử Hoa cháu hẳn rất rõ ràng."

Quách Tử Hoa tất nhiên rõ ràng, lại không nói Quách Dực đã làm giải phẫu triệt sản rồi, cho dù là không có thì đời này ông cũng không có khả năng đụng vào bất kì người phụ nữ nào cả.

Quách Tử Hoa mím môi. Cô không biết mình có nên nói cho Quách Dực sự thật hay không hay là nói dối để che đậy đi quá khứ. Quách Dực ngồi ở đối diện sắc mặt thật không tốt, bác sĩ nói ông hơi sốt, sức khỏe và khả năng miễn dịch ngày càng giảm, hơn nữa càng ngày sẽ càng tệ hại.

Nội tâm Quách Tử Hoa đấu tranh kịch liệt, quay đầu lo lắng nhìn về phía Phương Hoài Minh. Phương Hoài Minh không mở miệng nhưng lại đưa tay tới, bao thật chặt lại hai tay của Quách Tử Hoa.

Quách Tử Hoa hít một hơi thật sâu, cô biết Phương Hoài Minh là đang khích lệ mình. Lúc hai người còn chưa ở bên nhau, Phương Hoài Minh bởi vì thân phận của cô mà luôn tránh né, không muốn tiếp nhận cô, Quách Tử Hoa nói với y một câu: Người đời này, sống ở cõi đời này, muốn làm theo ý mình là một điều vô cùng khó khăn, nhưng nếu như bởi vì khó khăn mà không dám tranh đoạt, như vậy còn sống hay là đã chết cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Tôi sẽ trong biển người mênh mông tìm một tri kỷ duy nhất, được, thì là hạnh vận của tôi, không được thì là số mệnh của tôi. Ít nhất, tôi cũng đã từng vì thế mà cố gắng, tranh giành. Đời người có tiếc nuối là không cách nào tránh khỏi, nhưng tôi hy vọng bản thân sẽ không hối hận...

Quách Tử Hoa biết, nếu như không nói chuyện này cho Quách Dực, bản thân  sau này nhất định sẽ hối hận.

Trong lòng có quyết định, Quách Tử Hoa đối mặt với Quách Dực, nhìn ông âm trầm nghiêm mặt  nói: "Chú, chú không cảm thấy Tử Chương cùng chú dáng dấp rất giống sao?"

Quách Dực câu khóe miệng, ánh mắt vẫn như cũ lộ ra lạnh lùng.

"Chỉ bằng cái này mà cháu cho rằng Tử Chương là con trai chú?"

"Nhưng Tử Chương rõ ràng là đứa trẻ được nhà ta nhận nuôi, nếu như nói nó không có liên hệ máu mủ với nhà ta thì làm sao lại giống chú như thế? Chẳng lẽ chú cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ qua sao" Quách Tử Hoa nhíu mày, "Tại sao ba cháu lại đem Tử CHương về nhà, vì sao trong gia tộc có nhiều con cháu như vậy mà ông nội hết lần này tới lần khác lại chỉ hy vọng Tử Chương tới làm con của chú?"

Quách Dực suy tư trong chốc lát, hỏi: "Sinh nhật Tử Chương là ngày nào?"

"..." Trong lòng Quách Tử Hoa bỗng nhiên dâng lên một cỗ bi thương. Quách Tử Chương là con trai của chú nhưng mà ngay cả sinh nhật của Tử Chương chú cũng không biết. Dù rằng cô biết nguyên nhân là do chú không biết Tử Chương là con trai mình nhưng cô vẫn cảm thấy đau thương, bỗng nhiên hiểu được Quách Tử Chương hôm nay tại sao lại thất thố như vậy. Nếu như anh đã biết Quách Dực là cha mình mà anh còn có thể áp chế bản thân không làm loạn không gây khó, ít nhất đổi thành cô thì cô không làm được. Không có người thân và người thân rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không chịu nhận mình hoàn toàn là hai loại cảm giác.

Cái trước là tuyệt vọng, không có hy vọng cũng chỉ có một chút bi thương, mà cái sau... Là hành hạ, gần hơn nữa thì như tận cùng của trái đất. "Tháng bảy... Tháng bảy ngày hai mươi chín." Quách Tử Hoa tận lực để cho thanh âm của mình không run rẩy.

"Đoạn thời gian đó chú không chạm vào bất kì người đàn bà nào cả, cho nên Quách Tử Chương tuyệt đối không thể nào là con trai chú." Quách Dực mỗi một câu đều hết sức khẳng định, không có một chút nào do dự hoặc là dừng lại."Tử Hoa, là ai nói cho cháu, Tử Chương là con trai của chú? Ba cháu sao?”

Quách Tử Hoa gật đầu một cái: " Vâng."

"Chú biết rồi, Tử Hoa, nói cho ba cháu, bây giờ vô luận là lí do gì thì chú cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình, để cho anh ấy không cần phí tâm vì chú." Quách Dực càng tin chắc.

"Chú." Quách Tử Hoa đỏ ửng mắt, "Cháu nói thật mà, em ấy thật sự là con của chú. Chú, cháu cầu xin chú, đừng như vậy, cháu cầu xin chú mà... Cũng đã qua đã nhiều năm như vậy, chú không muốn giày vò chúng cháu nhưng chú cũng đừng giày vò bản thân mà, cháu cầu xin chú..."

"Tử Hoa, " Quách Dực nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc trống rỗng, "Chú vẫn cho rằng cháu là người duy nhất hiểu chú, hơn nữa là người sẽ không ngăn cản chú làm như vậy, có điều  sự thật xem ra chú đã sai rồi. Ngày mai chú sẽ rời khỏi nơi này, Hoài Minh, chăm sóc thật tốt cho con bé cùng Tiểu Niên.” 

"Chú..." Phương Hoài Minh cảm thấy Quách Dực giống như đang vĩnh biệt, mà trên thực tế cũng quả thật là như vậy. Trong lòng bọn họ đều biết, Quách Dực lần này rời đi, có thể bọn họ cả đời này cũng sẽ không gặp nhau nữa, y biết mình nên ngăn lại nhưng ánh mắt của Quách Dực lại khiến y không nói được câu gì.

"Chú! Chú! Cháu cầu xin chú mà"

Phương Hoài Minh trong lòng hiểu chuyện, Quách Tử Hoa tất nhiên rõ ràng hơn, cô không thể cứ như vậy để cho Quách Dực rời đi. Quách Dực muốn đi, Quách Tử Hoa lập tức từ trên ghế salon đứng dậy, nhào qua vọt vào trong ngực Quách Dực

Quách Dực vừa mới chuẩn bị đứng dậy lại bị Quách Tử Hoa đè ép trở về.  Quách Tử Hoa khi còn nhỏ cũng không gầy yếu nhỏ bé gì cho cam, mạnh như vậy mà đột nhiên lại xông tới làm Quách Dực có chút không chịu nổi, bị đụng bực bội hừ một tiếng.

"Cháu bao nhiêu tuổi đầu rồi..." Quách Dực vị thán.

Quách Tử Hoa vào lúc này cũng  chẳng ngó ngàng gì tới, mặc dù cô cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhưng khi ở trước mặt Quách Dực, cô vẫn là cô bé ngây thơ lãng mạn năm đó, cô vẫn sẽ ở đáy lòng len lén nói cho Quách Dực: Chú, mặc dù chú là chú của cháu, nhưng cháu lại cảm thấy, chú như anh trai vậy, chăm sóc cháu, bảo vệ cháu...

"Chú, " Quách Tử Hoa khóc thanh âm cũng mất đi nguyên sắc, "Chú cháu cầu xin chú, chúng ta đi bệnh viện có được hay không? Chúng ta lập tức trở về thủ đô, đi tới bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, tất cả sẽ khá hơn thôi, tất cả sẽ ổn thôi mà."

Quách Dực thở dài, ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt ve mái tóc của Quách Tử Hoa từng chút một.

"Không khỏi được đâu. Tử Hoa, chú đã sớm hỏng rồi, vô luận là sức khỏe hay là trái tim chú, cũng đều hỏng rồi."

Quách Tử Hoa ra sức cắn môi, khóc đến không thở được. Cô muốn nói một cái gì đó nhưng lại không cách nào nói ra khỏi miệng, nát môi cũng không thể nói ra thành lời.

"Tử Hoa, cháu đã trưởng thành rồi, đã không cần chú che chở nữa rồi, hơn nữa chú còn có nơi muốn đi, chờ chết rồi cháu hãy đưa chú tới bên người ấy. Có thể cháu sẽ gặp phải cản trở cùng khó khăn rất lớn, nhưng chuyện này, người chú có thể phó thác chỉ có cháu thôi, người khác chú không yên tâm."

"Chú..." Quách Dực càng  nói như vậy Quách Tử Hoa càng khổ sở muốn chết. Cô ôm Quách Dực thật chặt không buông tay, "Chú cháu không lừa chú đâu, Tử Chương... Nó thật sự là con trai của chú, đây là lời mà ông nội trước khi chết nói cho ba của cháu, Tử Chương cũng là do ba cháu ôm về từ chỗ ông nội. Nó là con trai chú, chú không thể bỏ em ấy lại một mình như vậy, chú còn chưa từng vì nó mà làm điều gì cả..."

"Được rồi, " Quách Dực cười rất nhẹ, trên mặt là nét ôn hòa chưa bao giờ có, "Được rồi, đừng nói nữa, chú không thể nào có con đâu. Tử Hoa, cháu đừng nói như vậy nữa. Đoạn thời gian đó là ngày quan trọng nhất đời giữa chú và người ấy, cháu nói như thế em ấy sẽ nổi giận mất, đến lúc đó chú gặp lại, vạn nhất em ấy không để ý tới chú nữa thì sao đây? Chú phải làm cái gì bây giờ?"

"Chú, cháu không lừa gạt chú, Tử Chương thật sự là con trai của chú, chú muốn như thế nào thì mới chịu tin cháu đây?”

Quách Tử Hoa gấp đến sắp mệt lả rồi, kéo áo quần Quách Dực, móng tay cũng sắp cào rách quần áo rồi.

"Vậy thì làm giám định người thân đi"

Quách Tử Chương dắt Quách Tiểu Niên, đi tới phía bọn họ, Quách Tử Hoa sững sờ nhìn anh: "Tử Chương..."

Chẳng lẽ anh cũng nghe thấy sao? Chuyện chú bị bệnh...

Quách Tử Hoa vội vàng quay đầu nhìn về phía Phương Hoài Minh, Phương Hoài Minh lắc đầu với cô: Quách Tử Chương không nghe được lời trước mặt đâu,em ấy  mới mới vừa vào cửa.

Quách Dực nhìn Quách Tử Chương. Hơn hai mươi năm qua hình như lâu rồi ông mới chân chính nhìn thấy rõ gương mặt của Quách Tử Chương. Hai người bọn họ thật sự rất giống nhau sao? Những lời này thật ra thì trước kia cũng có người nói qua, có điều Quách Dực lúc ấy chỉ coi là lời khách sáo, nghe một chút rồi cũng thôi. Như vậy là thật sự giống nhau sao?”

"Cho nên, " Quách Dực mở miệng với Quách Tử Chương, "Cậu cũng cho rằng cậu là con trai tôi?"

"Có phải hay không, chỉ có làm giám định người thân rồi mới biết, ở chỗ này ai nói thì cháu đều không tin."

Quách Tử Chương đem Quách Tiểu Niên giao cho Phương Hoài Minh, nhấc chân đi tới chỗ Quách Dực.

"Cháu cũng rất muốn biết, tại sao Quách gia lại nhận nuôi mình, tại sao nhiều người như vậy mà hết lần này tới lần khác lại là cháu?”

Quách Dực cau mày, tức giận trong mắt Quách Tử Chương khiến ông cảm thấy nghi hoặc, tiểu tử này ngoài miệng nói không có y học chứng minh thì sẽ không tin, nhưng thần sắc này rõ ràng là đang chất vấn mình tại sao không nhận nó.

Quách Dực không biết Quách Tử Chương tại sao lại quả quyết như vậy, nhưng anh như vậy ngược lại làm cho Quách Dực không cự tuyệt nữa, đã như vậy thì ngại gì không đồng ý. Bất kể nói thế nào, Quách Tử Chương cũng đã kêu ông là chú nhiều năm như vậy, nếu Quách Tử Chương kiên quyết thì cứ coi là đang giúp anh một lần là được.

" Được, " Quách Dực đồng ý, "Vậy chúng ta ngay bây giờ tới bệnh viện làm đi, ngày mai tôi phải rời khỏi nơi này rồi "

"Chú..." Quách Tử Hoa vừa nghe ông vẫn là phải rời đi, gấp đến độ cũng không biết làm thế nào mới được.

"Không được." Quách Tử Chương mặt không cảm xúc cự tuyệt, tay bên người nắm chặt thành quyền, "Nhất định phải chờ kết quả kiểm tra."

"Cậu đang ra điều kiện với tôi sao? Hay là cậu cùng Tử Hoa, các người trước đó đã thương lượng xong xuôi hết rồi, muốn dùng loại phương thức này ngăn cản tôi rời đi?" 

"Hai ngày, nhiều nhất phải đợi hai ngày, đợi đến khi giám định kết quả có rồi, đi hoặc là ở, đến lúc đó cháu cũng sẽ không ngăn cản."

"Hai ngày?" Quách Dực trầm ngâm, "Giám định người thân chỉ cần hai ngày là có thể có sao?"

"Cái này là chuyện của cháu, hai ngày." Quách Tử Chương căng thẳng cắn chặt răng.

Quách Dực gật đầu: "Được rồi, tôi đợi thêm hai ngày, có điều sau khi có kết quả rồi tôi hy vọng cậu có thể tỉnh táo. Tôi quả thật không thể nào có con trai được, điểm này tôi rõ ràng hơn ai hết."

Quách Tử Chương chỉ trả lời một câu: "Bây giờ cháu cũng là một trong những người trong cuộc."

Bất luận Quách Tử Chương có phải con trai mình hay không, giờ khắc này Quách Dực đối với Quách Tử Chương quả thật có cái nhìn khác. Người của Quách gia sớm đã bị mài đến không còn chính trực tâm huyết. Ở lứa của Quách Tử Hoa, trừ cô là chị cả còn có chút quyết đoán ra thì những người khác đã sớm chìm trong tầm thường, mặc dù so sánh với người khác thì tốt hơn rất nhiều, nhưng ở thủ đô gặp phải con nhà giàu,phú nhị đại thì quả thực chẳng coi là cái gì.

Quách gia sa sút, mọi người trong lòng đều biết rõ, không liên quan tới bên ngoài, nói một cách thấu tình đạt lí thì cho dù Quách Tử Hoa có như thế nào đi nữa thì cô mãi mãi vẫn chỉ là đàn bà, gả cho người họ Quách cũng không phải người Quách gia. Quách Dực bởi vì sự kiện kia mà đối với hết thảy mọi thứ xung quanh cũng vô tâm lạnh lùng, thậm chí bao gồm cả tình thân, có điều lúc anh em con cháu nhờ giúp đỡ ông vẫn sẽ giúp, đây là do ông đã thề trước giường bệnh của lão gia tử, nhưng cũng chỉ là chỉ như vậy mà thôi. Ông sẽ không quan tâm đến bọn họ nữa,  sau đó bọn họ muốn đi đâu cũng được, đi càng xa càng tốt.

Quách Tử Chương ở Quách gia là sự tồn tại khó xử nhất, đây là đánh giá Quách Dực đối với anh. Chị dâu đã từng nghi ngờ Quách Tử Chương là con riêng của Quách Dực, mặc dù kết quả chứng minh bà  sai, nhưng mà đàn bà có lúc cứ cố chấp như thế. Quách Tử Chương cho dù không phải là con trai Quách Lương nhưng Quách lão gia tử lại giao cho Quách Lương nuôi dưỡng, đó chính là tát vào mặt bà, bởi vì bà chỉ vì Quách gia mà sinh ra một đứa con gái thôi.

Vì vậy bà mạo hiểm tính mạng, mang thai khi lớn tuổi rồi, sinh ra Quách Tử Hãn, như vậy thứ nhất, thân phận của Quách Tử Chương ở Quách gia càng thêm khó xử, thậm chí còn có chút khó chịu.

Cho đến có một ngày, gia tộc tụ họp, Quách Tử Chương vốn luôn sống như một cái bóng ở trong góc của Quách Gia bỗng nhiên tuyên bố anh phải đi cùng đường với Quách Dực, đó là Quách Dực lần đầu tiên nhìn thẳng cái đứa nhỏ được Quách gia đem về nuôi, vì vậy ông lựa chọn giúp Quách Tử Chương một lần, trợ giúp đứa nhỏ khó xử này, trốn chạy khỏi Quách gia.

Năm tháng trôi qua, thiếu niên năm đó đã lớn lên thành một đại nam nhân tự mình đảm đương một phía, sau đó đứng trước mặt của ông, kiên quyết nói muốn cùng ông làm giám định người thân.

□ tác giả lời ong tiếng ve: