Trương Thị không muốn Quách Tĩnh Tĩnh biết tình huống của mình, Quách Tĩnh Tĩnh liền làm như cái gì cũng không biết.
Hai mươi sáu tháng chạp âm lịch, cách tết còn có ba bốn ngày, Quách Tĩnh Tĩnh thu thập đồ đạc, chuẩn bị cùng Quách Tử Chương đi Thượng Hải.
Trước khi đi, Quách Tĩnh Tĩnh đi tới quầy bán đồ lặt vặt mua câu đối xuân, Quách Tử Chương đi cùng cậu. Ông lão ở quầy bán đồ nhìn hai người bọn họ, ánh mắt có chút quái dị. Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy thản nhiên, khóe miệng treo lên một nụ cười như có như không.
"Bao nhiêu tiền vậy ạ?" Quách Tĩnh Tĩnh cầm câu đối xuân hỏi chủ quầy.
"Tổng cộng hai mươi." Câu đối xuân không mắc, Quách Tĩnh Tĩnh còn mua thêm chữ phúc, Trương Thanh thích những thứ này, đến năm mới rất thích dán lên cửa sổ, nói nhìn Trung quốc đỏ (*) trong lòng cũng cảm thấy náo nhiệt, còn tự giễu mình càng ngày càng giống ông cụ rồi.
(*) Trung Quốc đỏ: Màu đỏ là màu sắc yêu thích của quốc gia Trung Quốc. Nó thậm chí đã trở thành một vật tổ văn hóa và chuyển đổi tinh thần của người Trung Quốc, và nó đại diện cho niềm vui, sự sống động và hòa bình.
Mua xong trở về, Quách Tử Chương không để cho Quách Tĩnh Tĩnh đụng tay mà tự mình bê ghế ra làm việc.
"Như vậy sao? Đặt ở chính giữa à?" Quách Tử Chương giơ câu đối lên hỏi Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh một chút: "Hơi lên trên một chút đi anh."
"Như vậy à?" Quách Tử Chương dịch lên trên một chút.
" Vâng, được rồi."
"Được, vậy anh dán nhé."
Quách Tử Chương chưa từng làm cái này, còn sợ mình dán lệch, nhiều lần xác nhận rồi mới dán mặt có bôi keo của câu đối lên cửa.
"Được rồi, còn có cái gì không? Bức hoành kia để ở phía trên sao?"
"Trước tiên dán chữ phúc đã."
Quách Tĩnh Tĩnh đưa chữ phúc trong tay cho Quách Tử Chương, chữ phúc này vẫn là Quách Tử Chương chọn, hai bức tranh tết có hình đứa trẻ ôm hai con cá chép đỏ, ở giữa có ánh vàng rực rỡ bao quanh chữ phúc, nhìn liền đặc biệt vui mừng.
"Được, anh biết rồi."
Quách Tử Chương nhận lấy, dán xong chữ phúc rồi lại dán thêm bức hoành.
"Giải quyết xong rồi!"
Quách Tử Chương vỗ tay một cái, chân dài bước một bước từ trên ghế xuống, đứng ở bên người Quách Tĩnh Tĩnh bên người, ôm lấy vai cậu mà hỏi: "Như thế nào? Kỹ thuật không tệ chứ?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bốn phía một chút, hai bên trên cửa sổ dán hai chữ phúc, giao tương hô ứng với câu đối xuân ở trên cửa, cậu bỗng nhiên hiểu được ý nghĩ của Trương Thanh rồi. Màu sắc diễm lệ của Trung Quốc đỏ chiếm hết mọi nơi, căn phòng vốn dĩ lạnh tanh bây giờ không còn thế nữa. Dù cho có cố kiềm chế tâm tình thì vẫn bị màu đỏ này mang đến cho cảm giác vui mừng.
Xe taxi đã đến, Quách Tử Chương quay đầu nhìn một cái, vỗ vỗ vai Quách Tĩnh Tĩnh: "Đi thôi, không phải nói còn muốn đi tới chỗ bà em sao?"
"Vâng anh."
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, trở vào xách hành lý lên, tài xế xuống xe giúp cậu nhét đồ vào cốp sau, còn Quách Tử Chương giúp cầm quần áo mới mà Quách Tĩnh Tĩnh cho Trương Thị, Trương Quốc Phú nhét vào chỗ ngồi phía sau xe, chật ních, chỉ còn lại một vị trí có thể ngồi được.
Quách Tử Chương từ trong xe đi ra, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở dưới cửa vòm quan sát tỉ mỉ, cũng không thúc giục, dù sao cũng dư dả thời gian.
Quách Tĩnh Tĩnh ở căn nhà gạch đỏ trải qua hai mươi hai cái tết, nhưng mà năm nay quả thực xảy ra quá nhiều chuyện, bừng tỉnh một cái chớp mắt, giống như không có cái gì thay đổi cả, nhưng cũng giống như mọi thứ đã đều thay đổi.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, khóa cửa cổng lại, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng.
Xe taxi không có đi lên đại lộ mà đi theo hướng ngược lại, đi tới nhà của Trương Thị.
Trương Vu Hà cuối cùng vẫn trở về, Trương Quốc Phú gọi điện thoại cho ông ta, bởi vì cái này mà Yamada Edako rất không cao hứng, sắc mặt vì thế mà cũng lạnh lùng cứng rắn. Trương Quốc Phú nhìn mà cũng đau đầu mệt não, trái lại ánh mắt của Trương Thị lại vô cùng trấn tĩnh.
Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tới, Trương Vu Hà đang khuyên Trương Thị cùng ông ta đi Thượng Hải, Trương Thị không muốn, bà nói bà dù có chết thì cũng phải chết ở trong nhà mình.
Thân là con trai, nghe như vậy trong lòng tự nhiên sẽ không thoải mái, thời điểm song phương đang giằng co thì Quách Tĩnh Tĩnh đến.
"Mày còn tới đây làm gì!" Trương Vu Hà nghe lời Yamada Edako cũng cảm thấy Trương Thị bị bệnh chính là do cha con Trương Thanh chọc tức, thấy người cũng là mặt lạnh như băng, có điều này cũng là bình thường, giữa bọn họ từ lâu đã là xã giao có lệ rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh từ nhỏ đến lớn luyện được một loại bản lĩnh, thấy người không muốn thấy thì sẽ coi như không nhìn thấy, trước kia ngại vì Trương Thị nên không còn cách nào khác, bây giờ thì không cần thiết.
Câu mắng chửi của Trương Vu Hà như nắm đấm rơi vào gối mềm, Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không để ý tới ông ta. Trương Kỳ há miệng còn chưa nói ra lời thì đã bị Quách Tĩnh Tĩnh liếc một cái, giống như ánh mắt mà đêm đó lúc ở trên thuyền cậu nhìn cậu ta vậy, giết chết mọi tâm tư của cậu ta. Trương Kỳ cứ thế bị ép xuống, không thể nói được câu nào.
Quách Tĩnh Tĩnh đặt đồ mua được ở trước mặt Trương Thị, mở miệng kêu một câu: "Bà nội."
Trương Thị nhìn ra ngoài cửa. Quách Tử Chương chưa vào cửa, có điều anh cũng xuống xe theo, tựa vào trước cửa xe ánh mắt một mực chú ý tới tình huống bên này, thấy Trương Thị nhìn lại thì lễ phép gật đầu với bà.
Tầm mắt của Trương Thị trở lại trên người Quách Tĩnh Tĩnh, ôn nhu hỏi: "Con phải đi sao?"
"Dạ." Quách Tĩnh Tĩnh khó chịu đáp một tiếng, trong lòng có chút ê ẩm. Trương Thị không lạnh lùng với cậu, cũng không có đuổi cậu đi, bà nội vẫn luôn tốt với cậu như thế, vẫn luôn đau lòng cậu.
Trương Thị đưa tay ra, tay người già như cái vỏ cây khô vậy, nắm ở trong tay có chút cứng nhắc, lại lạnh lẽo, nhưng khi nó đến gần, Quách Tĩnh Tĩnh lại vội vàng nắm lấy, nắm thật chặt trong tay.
Trương Thị cười một tiếng, một cái tay khác sờ lên mặt Quách Tĩnh Tĩnh.
"Tốt lắm, thuận tiện thăm ba con một chút, cũng không biết nó có tốt hay không nữa, con cùng ba con, hai con từ trước cho tới bây giờ lúc nào cũng nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, đó cũng chỉ là để an ủi bà mà thôi."
Trương Thị đành chịu nhìn cậu một chút, tỉ mỉ sờ một hồi lâu mới thu hồi tay.
"Đi đi, xe còn ở bên ngoài chờ đấy, kéo trở lại không kịp xe."
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, đặt đồ mình mang tới ở bên tường rồi xoay người lại nói với Trương Thị cùng Trương Quốc Phú: "Bà nội, ông nội, đây là quần áo đón năm mới con mua cho hai người, thời gian có chút gấp gáp nên cũng không biết hai người mặc lớn nhỏ như nào, nếu như không vừa thì đợi năm sau con về con đổi cho ông bà."
Quách Tĩnh Tĩnh không có kinh nghiệm, đến lúc đó rồi tiệm nào còn cho đổi cơ chứ. Trương Thị biết điều đấy, nhưng mà bà không nói ra, chỉ gật đầu cười.
Trương Quốc Phú lúng ta lúng túng đáp lại một chút, thấy Trương Thị bộ dáng kia cũng không dám lên tiếng nói gì.
"Vậy con đi, bà nội, ông nội, năm mới vui vẻ."
"Năm mới vui vẻ, đi nhanh đi, con đi nhanh đi."
Trương Thị rút tay về, khoát tay thúc giục Quách Tĩnh Tĩnh đi mau. Quách Tĩnh Tĩnh không dừng lại nữa mà xoay người cất bước rời khỏi cửa Trương gia.
Trương Thị vẫn nhìn cậu lên xe, cần ga vừa vang lên, rời đi.
Trương Thị thu lại nụ cười trên mặt. Bà quay đầu lại, vừa mới đứng dậy muốn thu dọn quần áo mới thì Trương Kỳ chống gậy khập khễnh đi tới, hung hăng đập một gậy lên những bộ quần áo kia.
"Ai cần anh ta làm bộ hảo tâm! Quần áo giá rẻ như vậy, bà nội mới không thèm mặc đâu! Anh ta chỉ là người ngoài thôi, dựa vào cái gì..."
"Trương Kỳ!" Trương Kỳ chưa nói xong liền bị Trương Vu Hà quát một tiếng cắt đứt. Trương Vu Hà nhíu mày, lắc đầu với cậu ta một cái. Trương Thị đời này không thích nghe nhất chính là từ "người ngoài", ai cũng không được phép nói cha con Trương Thanh là người ngoài, ai nói thì bà sẽ trở mặt với người đó.
Cái này là Trương Vu Hà nghe các anh chị nói, cũng biết tình hình kia tuyệt đối đủ dọa người.
Nhưng mà lần này, Trương Kỳ nói thế mà Trương Thị lại không có phản ứng gì, bà chỉ cúi người xuống, nhặt lên những thứ quần áo kìa, xong rồi im lặng không lên tiếng vào phòng.
Trương Vu Hà mới vừa há miệng Trương Quốc Phú đã khoát tay với ông ta, để cho ông ta đừng nói, mình thì đi ra cửa, đứng ở trong sân hút thuốc.
Năm mới năm nay, Trương gia nhất định sẽ không dễ chịu, người người trong lòng đều nín cỗ oán khí, người người đều cảm thấy mình bị ủy khuất, lại làm sao có thể rộng mở cánh cửa lòng để giải quyết vấn đề đây?
氺
Quách Tĩnh Tĩnh lần đầu tiên ngồi máy bay nên lúc lên máy bay phải mất chút thời gian. Người vừa mới ngồi xuống được một lát, chớp mắt đã đến nơi rồi. Xuống máy bay, Quách Tĩnh Tĩnh ngay tại trong đám người đã nhìn thấy được Trương Thanh đang quay đầu nhìn quanh.
Nhìn quả thật gầy hơn trước kia, có điều khí sắc cũng không tệ lắm, thậm chí nhìn còn trông thoải mái hơn cả trước đây.
"Không phải nói là con không cho ba tới sao? Sao ba lại tới rồi."
Quách Tử Chương không biết làm sao vuốt trán, Trương Thanh mặc dù không phải là mù đường, nhưng mà ở nông thôn lâu rồi chợt tới thành phố, nhìn những đường ray xe lửa giăng khắp nơi kia sẽ không rõ ràng đường xá lắm, nhất là cầu vượt, xe chợt cao chợt thấp, y nhìn thấy là sẽ nhức đầu, cho nên như không phải là cần thiết Trương Thanh sẽ không chạy loạn, Quách Tử Chương cũng không để cho y chạy loạn.
Nhưng mà hôm nay không giống thế, y muốn tới đón con trai.
"A Tĩnh, A Chương, bên này bên này!"
Trương Thanh nhìn thấy con trai, lập tức cong mi mắt, một bên vẫy tay, một bên bước nhanh tới chỗ con trai.
Mắt thấy sắp tới, chân Trương Thanh mất thăng bằng, Quách Tử Chương bị dọa sợ vội vàng đưa tay đỡ y một cái.
"Đây không phải là đã tới rồi sao? Ba đi nhanh như vậy làm gì?" Quách Tử Chương đành chịu, một tay nâng hành lý, một tay nắm chặt cổ tay Trương Thanh.
"Ba muốn nhanh thấy các con một chút." Trương Thanh ngọt ngào cười một tiếng với Quách Tử Chương. Quách Tử Chương bó tay với y. Trương Thanh quay đầu vừa nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh hung dữ nhìn y, nhíu mày.
"A Tĩnh..." Quách Tĩnh Tĩnh không giống như Quách Tử Chương, không dễ gạt như vậy. Trương Thanh cười lấy lòng, nói: "A Tĩnh, con gần đây có khẻ hay không? Có thèm ăn không? Con đi kiểm tra, bác sĩ có nói gì hay không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhéo cánh tay Trương Thanh, bất mãn nói: "Sao ba gầy như que củi vậy, ba lại không ăn nhiều cơm à?"